"Đó là di vật của mẫu thân bản cung. Mẫu thân bản cung là người Bắc Trường Thành, rất thông thạo tú pháp ở đấy, tú pháp rất khác với Trung Nguyên bên này. Đáng tiếc, mẫu thân bản cung thân thể không tốt, sau khi sinh bản cung không được bao lâu thì mất, túi thơm đó là phụ thân giao cho bản cung, nói đó là đồ mà mẫu thân chuẩn bị cho."
Các phi tần thấy thế, vội vàng an ủi cô.
"Tú pháp của Bắc Trường Thành hơi phiền phức một chút, hơn nữa cách phối màu cũng rất thoải mái. Không giống Trung Nguyên chúng ta cực kỳ chú trọng đến phối màu, muốn thêu tinh mỹ, không thể quá mức lộn xộn."
"Lúc trước bản cung rảnh rỗi đếm màu trên túi thơm, có tám mươi tám màu tất cả."
"Thoạt nhìn cũng không lộn xộn, ngược lại rất ngay ngắn, màu này tiếp màu kia, nếu không cẩn thận sẽ nhìn không ra."
An Ngưng Hương xiết chặt khăn tay, tám mươi tám màu, vì sao lại giống với túi thơm mà nàng ta nhặt được trước kia chứ.
Lúc đếm số màu, ra được tám mươi sáu, rồi cẩn thận đếm lại ra đến tám mươi tám, nàng cũng sợ đến ngây người.
Nếu không phải nàng học được rất nhiều từ mẹ, có lẽ cũng không nhìn ra được trên đó có bao nhiêu màu.
Có một số màu khác biệt rất nhỏ. Nhiều màu như thế chỉ trên một cái túi thơm, thật quá kỳ diệu.
Cái túi thơm ấy là nàng nhặt được lúc ham chơi ở bên bờ sông.
Nàng đã tiếp xúc với thêu thùa từ nhỏ, cho rằng cái túi thơm này rất đáng để nghiên cứu, nên mang về.
Quả thật nàng đã nghiên cứu ra rất nhiều cách thêu khác nhau, nhưng đến giờ vẫn chưa thêu được đến thế, vẫn còn thô hơn một chút.
Sau khi tiến cung, túi thơm để ở khuê phòng.
Nàng đã từng nói người nhà mang túi thơm vào cung, nhưng người trong nhà truyền tin lại, không tìm thấy được. Nàng chỉ có thể nghĩ, chắc là bị người khác làm mất rồi, trong lòng vô cùng tiếc nuối.
Hiện tại nghe lời Đường Quả nói, tim An Ngưng Hương đập thình thình, hình như đấy là di vật của mẹ Quý phi?
Nàng vốn cẩn thận dè dặt, trong lòng dù có muốn biết mấy cũng không mở miệng.
"Túi thơm đó