Từ ngày đó trở đi, An Ngưng Hương hầu như không bước chân ra khỏi nhà.
Đường Quả đã sớm miễn cho hậu phi thỉnh an, nguyên nhân là: Ta phải ngủ thêm, không muốn dậy sớm.
Lý do này đúng là không ai lấy được, truyền đi càng khiến người ta phỉ nhổ Quý phi phách lối, xa hoa dâʍ đãиɠ.
Đường tướng quân còn sống, nhiều người còn chịu đựng được.
Đường tướng quân đã mất hơn nửa năm, không ít người bắt đầu kín đáo chê bai vị Quý phi này.
Gần đây Hiên Viên Mặc thu được khá nhiều sổ con của các đại thần hi vọng có thể hậu cung cùng hưởng vân vân, đương nhiên là bị Hiên Viên Mặc cự tuyệt.
Hắn trào phúng, "Các khanh quan tâm đến hậu cung của trẫm nhỉ? Sao lúc trước trẫm cần người đi biên cương lại không có ai chủ động đứng ra?"
"Nếu các khanh nhàn đến thế, có cần trẫm phong tước rồi đi biên cảnh bình loạn, lập quân công trở về không?"
"Sau này trẫm còn nghe các khanh bàn chuyện như thế nữa, trẫm sẽ quan tâm hậu viện của các khanh một chút, thế nào?"
Lời kiên quyết của Hiên Viên Mặc khiến triều thần á khẩu không nói được gì.
Hiện giờ Hoàng đế không còn là Hoàng đế vừa mới đăng cơ nữa, đã có thể tự suy nghĩ rồi.
Bọn họ quay sang nhìn nhau, nhận ra những đại nhân phía sau các nương nương rất bình tĩnh thoải mái, hoàn toàn không có ý định buộc tội Quý phi độc chiếm hậu cung.
Bực thật đấy, cứ tưởng hôm nay tấu sớ lên sẽ có vô số người hùa theo, ai ngờ đời không như mơ.
Bãi triều, có người kéo các đại thần quen thuộc mà dò hỏi, "Mạnh đại nhân, mấy người đang có ý gì thế?"
"Lưu đại nhân, có ý gì đâu? Lão lôi kéo bản quan lại làm gì?" Mạnh đại nhân nghiêm túc cái gì ta cũng không biết, khiến Lưu đại nhân phải thầm chửi một câu cáo già.
Ông ta cười ha hả, "Chẳng lẽ Mạnh đại nhân không có ý kiến gì với chuyện Quý phi độc chiếm hậu cung?"
"Ý kiến gì chứ?" Mạnh đại nhân nhướn mày, "Đó là bản lĩnh của Quý phi nương nương, chúng ta là ngoại thần, vẫn không