"Thiếp thật tâm thêu túi thơm cho chàng," Đường Quả giúp Hiên Viên Diệt đeo túi thơm lên, sờ sờ con cún dễ thương, "Nhưng thiếp cũng muốn lợi dụng chàng làm một chuyện nữa."
Hiên Viên Diệt không quan tâm chút nào. Hắn vuốt túi thơm, cười lộ ra hàm răng chỉnh tề, chẳng qua khóe miệng vẫn có mấy phần tà mị, "Nàng thích là được."
Lợi dụng sử dụng gì, cứ việc đi, lợi dụng tâm lợi dụng thân đều được, hắn vẫn vui lòng.
"Thiếp vẫn chưa cho phép thì A Diệt không được mang nó cho Hiên Viên Mặc xem."
Hiên Viên Diệt nheo mắt lại, "Được thôi." Mặc dù có hơi tiếc, nhưng Quả Nhi nói là phải nghe.
"Không cần tiếc làm gì, đến lúc thích hợp, chàng mang đi khoe khắp thiên hạ cũng được." Đường Quả cười lên, "Sau này ta làm quần áo cho chàng, làm giày cho chàng, cho chàng thoải mái đi khoe trước mặt Hiên Viên Mặc."
Hiên Viên Mặc đỡ lấy bàn tay nhỏ trắng nõn của cô, hôn lên, "Không được, tay của Quả Nhi không hợp làm những việc nặng này. Quần áo ta có người làm, giày cũng có người làm, nếu Quả Nhi có tâm như thế, làm mấy túi thơm nhỏ nhỏ là được rồi."
Mắt hắn tràn đầy yêu thương, hắn không nỡ để cô mệt. Thân thể cô vốn không tốt, nếu vì thế mà hủy hoại bản thân, hắn sẽ hối hận cả đời.
Hắn kéo người vào trong lòng, lại bắt đầu giúp cô xoa bóp đầu gồi, lúc nào ngẩng đầu lên thấy cũng được nụ cười và ánh nhìn yêu mến của cô.
Quả Nhi thích hắn, hắn thỏa mãn,
Nàng đối xử tốt với hắn thật sự là muốn mạng hắn, đừng nói là lợi dụng việc nhỏ, ngay cả việc lớn hay muốn mạng của hắn, hắn cũng không nhíu mày lấy một lần.
"Hôm nay Quả Nhi đã thích ta một chút chưa?"
Đường Quả bưng đầu hắn, hôn nhẹ lên trán hắn, "Thích A Diệt hơn một chút rồi."
"Tốt quá."
"Bên nhạc phụ đại nhân cực kỳ thuận lợi, có đồ của Quả Nhi cho, lại thêm nhạc phụ đại nhân quyết đoán, đã tập kết được một đám thuộc hạ vô cùng trung thành."
Không chỉ có thế,