"Hoàng quý phi, trẫm tới đòi người. Xuân Tuyết tốt xấu gì cũng là người bên Hoàng hậu từ nhỏ, nàng trả cho Hoàng hậu đi."
Hiên Viên Mặc nói với An Ngưng Hương là muốn tính sổ với Hoàng quý phi, nhưng thực tế, giữa đường đi anh hắn đã truyền tin đến cho hắn.
Nội dung là, "Ngươi dám động đến người của ta xem?"
Nhìn thấy một câu đó, Hiên Viên Mặc như bị tạt một gáo nước lạnh. Đúng thế, Hoàng huynh hắn không chỉ một lần nói cho hắn biết, Hoàng quý phi thực chất là Hoàng tẩu của hắn.
Hắn không thể tính sổ được, chỉ có thể đòi người.
Nhưng mà, câu nói kia cứ vòng vòng mãi trong đầu hắn. Hắn không thoải mái, cực kỳ không thoải mái, nhưng có thể làm thế nào, Hoàng quý phi chỉ là Hoàng quý phi trên danh nghĩa.
Mà chuyện này là một tay hắn thúc đẩy.
Hắn sợ nói chân tướng ra, nỗi sợ từ đáy lòng, nhưng hắn lại vô tình xem nhẹ.
"Hoàng thượng tới đòi người?" Đường Quả mỉm cười, cúi đầu xuống, "Ta còn tưởng chàng đến làm khó ta."
Hiên Viên Mặc không chú ý đến Hoàng quý phi đã không gọi hắn là A Mặc mà gọi lên một tiếng Hoàng thượng xa lạ. Hắn chỉ nhớ đến An Ngưng Hương điềm đạm đáng yêu lại có con nối dõi của hắn, hắn không thể không thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ của nàng ta.
"Hoàng quý phi đã xả giận xong rồi, trẫm có thể mang người đi được chưa?"
"Cả thiên hạ này là của Hoàng thượng hết, chàng muốn đưa ai đi thì cứ đưa đi, hỏi ta làm gì?"
Hiên Viên Mặc nghĩ cô vẫn còn giận nên không so đo, ngược lại thấy cô vì phong hậu mà giận có hơi mừng trong lòng. Hoàng quý phi để ý hắn nên mới có chuyện giận vì hắn phong hậu đúng không?
Ánh mắt Hiên Viên Mặc cũng không như trước, giờ dồn hết ên người Đường Quả. Có thể nàng rất để ý hắn nên mới tức giận.
"Trẫm mang người đi, Hoàng quý phi thích gì cứ nói, chốc trẫm cho người đưa qua."
Đường Quả ngẩng đầu lên, môi cong cong, "Ta thích vàng bạc, Hoàng thượng nếu cảm thấy áy náy thì cứ tặng vàng