Quân Vực nhìn động tác này của Tô Yên, ánh mắt hắn hơi thay đổi. Đã đi vào thế giới này lâu như vậy, trước mặt công chúng, mỗi lần gặp hắn Tô Yên đều như nhìn thấy virus, chạy trốn vô cùng nhanh, hận không thể cách xa hắn mười mét, vừa gặp đã chạy mất dạng.
Không ngờ hiện tại cô không những không bỏ trốn mà còn chủ động dán sát vào.
Quân Vực nhìn trang phục trên người mình rồi lại nhìn Tô Yên.
Trong mắt hiện lên tia sáng, đôi môi đỏ cong lên, nụ cười trên mặt càng thêm tươi hơn, nốt lệ chí càng thêm mê hoặc, giọng nói cũng vô cùng quyến rũ: "Tiểu Quai~!"
Tô Yên ngẩng đầu liếc hắn một cái, trầm mặc một lúc lâu mới hỏi: "Phải mặc trang phục như này từ đầu đến cuối sao?" Cô vừa hỏi, vừa giơ tay sửa sang lại quần áo cho hắn.
Quân Vực thấy cô cách mình gần như vậy, hơi khom lưng, đầu đặt lên vai Tô Yên, gật nhẹ một cái.
"Ừ."
Tô Yên nhìn dáng vẻ này của hắn nhịn không được nói thầm một câu.
"Sao lại quyến rũ như vậy chứ?"
Quân Vực hiếm khi nhìn thấy Tô Yên vì hắn mà so đo này nọ vì thế ý cười trên môi càng lúc càng rõ hơn. Hắn kéo người vào trong lòng, sau đó cong môi, từng câu từng chữ nhẹ nhàng truyền vào lỗ tay Tô Yên.
"Tiểu Quai có phải rất muốn có được anh không?" Giọng điệu ái muội kia cứ quanh quẩn bên tay Tô Yên.
Tô Yên vốn còn đang đắn đo chuyện trang phục của Quân Vực, nào ngờ kết quả lại bị hắn kéo lại hỏi một câu như thế. Cô tiếp tục sửa sang lại quần áo cho hắn, sau đó lắc lắc đầu: "Vẫn nên từ bỏ thôi, anh cứ yên tâm đóng phim cho tốt." Nói xong, cô liền đẩy người ra, lui về sau hai bước.
Quân Vực sững người một lúc nhưng cũng không bày ra dáng vẻ u oán như lúc trước. Ngược lại đôi môi đỏ khẽ cong, tay nắm lấy tay Tô Yên kéo cô vào góc khuất.
Tô Yên nhìn hành động này của hắn có hơi ngây người chớp mắt một cái, sau đó nghi hoặc hỏi: "Muốn làm gì?"
Qua một lúc lâu mới nghe Quân Vực nói một câu: "Nếu Tiểu Quai không muốn anh thì chỉ có thể là anh muốn Tiểu Quai." Dứt lời, thân
ảnh hai người liền biến mất.
...
Một bên khác.
Nam Nhiễm bị Hoắc Xu bế về khách sạn rồi bị đặt lên bàn.
Trên người cô vẫn là trang phục khi quay phim.
Hoắc Xu duỗi tay nắm lấy bàn tay của cô, cẩn thận lau sạch vết máu dính trên đầu ngón tay, sau đó thì dùng thuốc tím bôi lên.
Ban đầu nhìn tay cô chảy đầy máu anh cho rằng cô bị thương rất nghiêm trọng nhưng sau khi lau khô tay, tiêu độc, anh mới phát hiện chỉ có ba đầu ngón tay giữa của cô bị rách da nên chảy máu. Có lẽ do gần mạch máu nên mới chảy nhiều máu như thế.
Đợi Hoắc Xu bôi thuốc cho mình xong, Nam Nhiễm liền bò vào lòng Hoắc Xu.
Cô hừ hừ hai tiếng than: "Đau." Nói xong cô lại giơ tay ôm chặt lấy Hoắc Xu không buông.
Hệ thống nhìn phản ứng của ký chủ cảm thấy thật kì diệu.
Ban nãy khi ở trong WC, ký chủ bị hai cỗ lực lượng mạnh mẽ tương phản nhau làm cho đau đến mức phải nắm chặt tay chống lên tường nhưng lúc ấy ký chủ cũng không hề than đau dù chỉ một tiếng. Ký chủ chỉ lẳng lặng một mình chịu đựng, nhưng hiện tại, Hoắc Xu chỉ ôm ký chủ, giúp ký chủ bôi thuốc lên mấy vết thương nhỏ xíu kia thì ký chủ lại bày ra dáng vẻ đau không chịu nổi, sau đó còn ôm dạ minh châu than thở làm nũng.
Chậc chậc chậc.
Nó có cảm giác mỗi lần ký chủ ở cạnh dạ minh châu, ký chủ đều trở nên yếu ớt, thường xuyên than đau mà dạ minh châu lại còn cho là thật, ôm ký chủ vào lòng dỗ dành từng chút một.
Bàn tay thon dài của Hoắc Xu ở trên lưng Nam Nhiễm vuốt ve vài cái, thấp giọng thì thầm bên tai cô: "Một lát sẽ đỡ hơn."