Nhìn tư thế kia của dạ minh châu, cảm giác như anh đã lấy toàn bộ mọi sự ôn nhu của mình ra để dỗ dành ký chủ.
Dỗ dành một lúc Hoắc Xu lại phát hiện Nam Nhiễm đã ghé vào lòng mình không có động tĩnh.
Thế nhưng ngủ rồi!
Lúc này anh mới đổi động tác, kéo một tay cô đặt lên vai mình, sau đó ôm cô từ bàn lên, bước từng bước tới phòng ngủ rồi đặt cô lên giường lớn.
Dù Nam Nhiễm đã ngủ say nhưng bàn tay của cô vẫn nắm chặt lấy quần áo của dạ minh châu. Mới ngã vào giường cô đã dán sát vào lòng dạ minh châu.
Giấc ngủ này của Nam Nhiễm kéo dài khá lâu.
Từ buổi chiều cho đến khi trời sập tối cô mới mở mắt.
Vừa tỉnh dậy cô đã cúi đầu nhìn lồng ngực của mình, sau đó giơ tay lên tự sờ ngực của mình.
Nhìn thuốc tím trên tay mình, trong đầu Nam Nhiễm lại hiện lên cảnh tượng ban chiều, cô nhịn không được cong môi.
Thì ra không phải mơ!
Khóe môi cong lên nở nụ cười thật tươi, Tô Yên nói cô sắp có tim.
Nghĩ đến đây Nam Nhiễm nhịn không được nằm ra giường, lăn qua lộn lại trên giường vài lần. Đến khi quay cuồng trên giường được nửa ngày, chăn mỏng trên người rớt xuống cô mới cảm nhận được xúc cảm lành lạnh, lúc này Nam Nhiễm mới phát hiện, quần áo trên người cô đã bị cởi ra sạch sẽ. Cởi đến... Nam Nhiễm cúi đầu nhìn thứ mình đang mặc trên người.
Một chiếc áo yếm màu đỏ rực bên trên thêu hình uyên ương, ngoài ra không còn bất cứ thứ gì khác.
Cô duỗi tay túm lấy chiếc áo ngủ ở bên cạnh rồi tròng vào người.
Lúc này, Nam Nhiễm mới coi như tỉnh táo hẳn.
Dạ minh châu đâu?
Vừa suy nghĩ, cô vừa xuống giường đi ra ngoài nhìn thử.
Cô một đường đi từ phòng ngủ đến phòng khách mới nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sô pha. Anh mặc một chiếc áo tắm dài rộng, trên tay cầm một cái laptop, vừa di chuyển con chuột trong tay vừa đọc văn kiện trên máy do nhân
viên mới gửi tới.
Kết quả nhìn một hồi lại thấy trước mắt mình xuất hiện một đôi chân trần trắng nõn. Theo đôi chân kia nhìn lên trên phát hiện Nam Nhiễm mặc một cái áo tắm ngắn đang nhìn chằm chằm mình.
Hai mày Hoắc Xu hơi cau lại.
Sau đó, anh ấn tai nghe bluetooth bên tai, vội vàng phân phó hai câu rồi [cạch] một tiếng, nhanh chóng gập laptop lại. Chỉ nghe Hoắc Xu lạnh nhạt nói một câu: "Hình như em ngủ rất ngon."
Nam Nhiễm nhún nhún vai: "Ừ, hừ."
Hoắc Xu nắm lấy tay Nam Nhiễm, dùng sức kéo cô đến sô pha rồi một tay đè lên người cô, lãnh đạm nói: "Nói đi."
Nam Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh.
"Chuyện gì?"
"Chiều nay ở trong toilet rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao tay em lại bị thương?"
Nam Nhiễm nghe lời này, trong đầu nhanh chóng hiện lên cảnh tượng chiều nay.
Cô sờ sờ ngực mình.
"Hôm nay, sau khi nói chuyện với anh, tim em đập rất nhanh, sau đó liền như vậy." Nói xong, ánh mắt sâu thẳm của Nam Nhiễm nhìn về phía Hoắc Xu.
"Đều tại anh."
Nhưng vừa dứt lời hai tay cô đã giơ lên ôm chầm lấy người anh.
Hoắc Xu nghe cô nói đến ngẩn người. Tay anh ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của Nam Nhiễm, hơi dùng sức nhấc cả người cô lên để Nam Nhiễm ngồi lên đùi mình.
Hoắc Xu nhìn cô.
"Lời anh nói làm em tự làm tay mình bị thương?"
Anh đã coi qua đoạn video theo dõi kia. Trong video, Nam Nhiễm vội vã đi vào toilet, ở đó rất lâu vẫn chưa thấy đi ra.