Bên trong hai viên dạ minh châu kia, một viên chứa một ngọn lửa đang rực cháy mạnh mẽ, ánh lửa sáng bừng đốt cháy luôn cả ánh sáng mờ nhạt quanh hạt châu. Viên còn lại thì chứa tuyết, bên trong tuyết rơi không ngừng, ánh sáng quanh viên dạ minh châu sáng hơn một chút mạnh hơn một chút.
Khi sờ vào hai viên dạ minh châu này sẽ cảm thấy một cái thì nóng ấm còn một cái lại lạnh như băng.
Đây là hai viên dạ minh châu cô thích nhất.
Nam nhân kia rũ mắt liếc nhìn hai viên dạ minh châu trong tay cô một cái.
Được nửa ngày sau, hắn cầm một viên lên, nhìn chằm chằm nó một hồi, sau đó bỗng nhiên hỏi: "Ngươi cảm thấy ngô sẽ nhìn trúng mấy thứ nhỏ nhặt này?"
Nam Nhiễm nghe vậy chẳng những không nhụt chí ngược lại tinh thần càng tỉnh táo hơn.
"Ngươi không thích?"
Vừa nói cô vừa duỗi tay muốn bỏ hai viên dạ minh châu kia vào trong y phục. Dù sao hai viên dạ minh châu này cũng là thứ cô thích nhất, không cần phải tặng đương nhiên là tốt nhất.
Nam Nhiễm không nhịn được nhếch môi.
Kết quả, cô vừa mới định lấy lại thì người nào đó lại nắm chặt không buông.
Hắn cầm hai viên dạ minh châu kia trong tay chơi đùa chốc lát.
Nam Nhiễm lại muốn tiếp tục ngỏ lời đưa hắn đi, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã thấy nam nhân trên giường phất tay một cái.
Nháy mắt thân ảnh của Nam Nhiễm đã biến mất.
Ban đầu hai viên dạ minh châu kia cũng không phản ứng kịp đến khi phát hiện không thấy Nam Nhiễm đâu, chúng nó cũng lập tức vèo vèo bay mất.
Cứ như vậy, ý tưởng muốn đưa dạ minh châu hình người về địa lao của Nam Nhiễm, hiệp thứ nhất kết thúc bằng sự thất bại. Không chỉ thế cô còn tổn thất mất hai viên dạ minh châu cô thích nhất.
Nhưng đồng chí Nam Nhiễm lại không có ý định từ bỏ dạ minh châu hình người này.
Lâu lâu cô lại đi vào cung điện của nam nhân kia, sau đó bị người ta phất tay quăng ra xa nhưng dù như thế cô cũng không nhụt chí, ngày hôm sau lại chạy tới.
Tình huống như thế kéo dài suốt ba năm liền.
Nam Nhiễm lớn đến từng này tuổi chưa từng si mê một thứ gì như vậy.
Bất quá, cô cứ trường kỳ liên tục chạy tới địa bàn của dạ minh châu, ban đầu đúng thật sẽ bị dạ minh châu đuổi đi nhưng sau một thời gian dài, tựa hồ như biết dù có đuổi cô đi thì ngày hôm sau cô vẫn sẽ xuất hiện như cũ nên hắn cũng lười đuổi.
Một ngày nào đó của ba năm sau.
Nam nhân nhắm mắt ngồi thiền trước cửa tẩm điện. Quanh thân tản ra hơi thở lạnh lùng hờ hững, trường bào màu trắng di chuyển qua
lại như dòng nước làm cho nam nhân càng thêm lạnh lùng càng thêm thánh khiết.
Toàn thân người nam nhân này không hề có chút hơi thở của người sống khiến người ta vừa nhìn thấy đã muốn đi đường vòng không dám tới gần. Dáng vẻ của hắn hoàn toàn không giống với một người sống trên Cửu Trọng Thiên.
Bên cạnh nam nhân có một cô gái áo đỏ.
Cô gái để chân trần, mắt cá chân trắng nõn, cả người xiêu xiêu vẹo vẹo nằm bò trên người nam nhân giống như không có xương sống. Mái tóc đen của cô xõa tung, đầu dựa vào vai của nam nhân, ngủ gà ngủ gật.
Thời tiết hôm nay rất nóng, thật đáng ghét.
Nếu không phải vì dạ minh châu thì cô tuyệt đối sẽ không ra khỏi địa lao.
Tay của cô nắm chặt tay áo rộng thùng thình của nam tử, lâu lâu lại nhịn không được túm vải lụa không biết được làm từ gì vào người mình. Thời tiết tuy rằng rất nóng nhưng y phục của hắn lại lành lạnh giống như dạ minh châu vậy.
Mái tóc đen dài rối tung che đi một phần gương mặt xinh đẹp của cô gái. Lăn lộn một hồi, cô gái bỗng yên lặng không động đậy giống như đã dựa vào người nam tử kia ngủ quên mất.
Không biết do y phục của nam nhân quá trơn hay là thế nào mà đầu của cô gái từ lúc đầu gật gù ở bên ngoài, qua một lát trượt khỏi vai của nam nhân rồi đâm thẳng xuống đất.
Bất quá, đợi nửa ngày vẫn không nghe được bất kì âm thanh nào do vật cứng va chạm với mặt đất vang lên.
....
Bởi vì đọc bình luận thì thấy có vài bạn thắc mắc tại sao vị diện vừa rồi kết thúc cụt như thế nên tui cũng đã đi kiểm lại và kết ngang thiệt sau đó thì tui đã nhận ra kết thúc thật sự lại bị tác giả chèn sang chương kế nên tui cũng đăng luôn mấy chương tiếp theo.
Lần này thật sự kết thúc vị diện Đại tổng tài và Tiểu minh tinh rồi nhé!
Hiện tại là Nam Thập Lục và Dạ minh châu.