Nhìn thử mới phát hiện không biết từ khi nào nam nhân vốn đang nhắm mắt ngồi thiền kia đã mở mắt. Một bàn tay hắn đỡ lấy đầu của cô gái.
Hai người này chính là Quân Lâm và Nam Nhiễm.
Hai con ngươi màu vàng kim của Quân Lâm nhìn Nam Nhiễm từ trên xuống dưới một lượt. Hắn phát hiện cô gái này xem y phục của hắn thành chăn, cứ thế quấn quanh người mà ngủ.
Nhìn một màn này, không biết tại sao đôi môi hắn khẽ cong nhẹ, nhưng rất nhanh ý cười ấy đã biến mất. Hắn hơi động ngón tay một chút, ống tay áo giống như dòng nước chảy xuống khỏi người Nam Nhiễm.
Hắn duỗi tay ôm người vào lòng rồi bế cô lên giường.
Suy xét cẩn thận chính bản thân Quân Lâm cũng cảm thấy rất thần kỳ, hắn không ngờ có một ngày chính mình sẽ đón nhận một nữ nhân ngày ngày dây dưa với hắn hơn nữa còn không chút cố kỵ chiếm tiện nghi của hắn, đặc biệt hơn là hắn không hề cảm thấy phiền chán, thậm chí còn cảm giác thấy không tệ lắm.
Hắn đi đến cạnh giường, khom lưng đặt Nam Nhiễm xuống giường.
Mới vừa định rời đi thì cô gái kia giống như cảm nhận được điều gì đó, ý thức rõ ràng vẫn đang mơ hồ ngủ say nhưng hai tay lại duỗi ra nắm lấy tay hắn, miệng thì nói thầm một câu.
"Dạ minh châu."
Quân Lâm nghe ba chữ này từ miệng cô, đứng yên trong chốc lát.
Thấy nữ nhân trên giường lại tiếp tục say ngủ, bỗng nhiên hắn duỗi tay nhéo cằm cô một cái.
"Ngô tên Quân Lâm."
Hắn nói xong thấy Nam Nhiễm không có phản ứng, tay nắm cằm cô hơi dùng sức lắc qua lắc lại.
Nam Nhiễm bị phiền đến tỉnh, hai mắt cô nhìn chằm chằm Quân Lâm, vẻ mặt ngây ngốc chớp mắt một cái.
"Hả?"
Sau đó liền nghe hắn lặp lại một lần nữa: "Ngô tên Quân Lâm."
Nam Nhiễm thuận miệng đáp: "Ừ."
Tiếp đó lại muốn nhắm mắt ngủ tiếp.
Kết quả mới vừa nhắm mắt lại cô đã bị lay tỉnh.
Khuôn mặt hắn không có bất kì cảm xúc khác lạ nào, đôi môi mỏng lúc đóng lúc mở: "Ngươi tên gì?"
Hai con ngươi màu vàng kim thu hết dáng vẻ khốn đốn của Nam Nhiễm vào đáy mắt.
Nam Nhiễm ngây ngốc trong chốc lát.
"Nam Nhiễm."
Sau khi nói xong
cô bỗng nhiên ngồi dậy, hai tay ôm lấy cổ Quân Lâm, dùng sức ôm chặt lấy hắn rồi ngã xuống giường.
Mí mắt Quân Lâm giật giật vài cái, bất quá hắn cũng không có ném tay Nam Nhiễm ra, chỉ thuận theo lực của cô, khom lưng tùy ý để cô ôm lấy mình ngã vào giường. Thậm chí hắn còn không cần cân nhắc trước đã duỗi tay ôm lấy eo của cô.
Đợi đến khi hắn phản ứng lại thì nữ nhân trên giường đã ngủ say trong lòng hắn.
Hắn nhìn cô dễ dàng đi vào giấc ngủ, sau đó ánh mắt lại rơi xuống tay của mình.
Hắn trợn mắt một hồi, hình như trong bất tri bất giác hắn đã dành rất nhiều tâm tư với nữ nhân này, thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra được.
Quân Lâm nhìn Nam Nhiễm lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.
Những thay đổi này chưa từng có.
Hắn cần phải biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào.
Nghĩ như vậy, hắn rũ mắt, hai hàng lông mi che đi con ngươi màu vàng kim.
Giấc ngủ này của Nam Nhiễm kéo dài cho tới tận tối.
Đợi đến khi cô tỉnh lại thì Quân Lâm đã không thấy đâu.
Tình huống này dường như đã từng xảy ra.
Cho nên lúc tỉnh lại Nam Nhiễm chán chường bắt đầu đi dạo khắp nơi trong cung điện của Quân Lâm.
Nhưng lần này dạ minh châu lại biến mất hơn nửa tháng.
Ban đầu Nam Nhiễm không đề chuyện này trong lòng lắm nhưng càng chờ cô lại càng nôn nóng hơn.