Vẻ mặt lạnh lùng như ban đầu, hai con ngươi màu vàng kim quét mắt nhìn cả người cô từ đầu xuống chân một lượt, không biết nghĩ tới chuyện gì, đáy mắt hiện lên tia âm trầm.
Sau đó hắn càng dùng sức ôm chặt cô hơn, để cả người cô dán chặt vào người mình, hơi thở lạnh nhạt trên người dần dần tan đi.
Yết hầu hắn di chuyển lên xuống, giọng điệu băng lãnh: "Chạy cái gì?"
Bàn tay trắng nõn của Nam Nhiễm nắm lấy vạt áo hắn, ngẩng đầu nhìn Quân Lâm, ánh mắt u oán: "Ta không muốn nhìn thấy ngươi, vừa thấy ngươi eo ta lại đau."
Quân Lâm nghe lời này hai hàng lông mày giật giật, mí mắt rũ xuống, chớp mắt một cái.
Một tay hắn đặt bên hông cô, nhẹ nhàng giúp cô xoa eo.
Dường như cả hai đều đang nghĩ tới những chuyện đã xảy ra sau khi Nam Nhiễm ăn phải mị quả.
Đôi môi mỏng của hắn khẽ cong lên độ cung nhẹ, giọng điệu lạnh lùng đã nhu hòa hơn đôi chút: "Lúc trước là ngươi cầu ngô, quên rồi sao?"
Nam Nhiễm nghe hắn hỏi, gương mặt không hề có vẻ gì là cao hứng, ngược lại càng u oán hơn.
Cô có sao?
Không, cô không có.
Cô không thể nào cầu hắn cắn cô được.
Hơn nữa còn cắn đến mức cả người cô đều là dấu răng rủa hắn, chỗ nào cũng bị cắn đến chảy máu.
Nam Nhiễm hừ nhẹ một tiếng đẩy Quân Lâm ra.
Người này còn không phải ỷ vào việc bản thân hắn là dạ minh châu nên mới dám làm càn như thế trước mặt cô sao?
Một tay cô chống lên tường, hơi nâng cằm, hai con ngươi đen như mực trừng mắt với hắn.
"Ta đã có dạ minh châu ánh vàng rực rỡ, ngươi cũng không có gì ghê gớm. Lần sau ngươi còn cắn ta, ta nhất định sẽ đánh ngươi."
Nói xong, cô xoay người bỏ đi.
Chậc.
Vừa thấy hắn hai chân đã mềm nhũn, eo phát đau. Sau này vẫn phải trốn xa một chút.
Nam Nhiễm âm thầm cân nhắc.
Cô muốn đi nhưng làm sao Quân Lâm đồng ý?
Đặc biệt là cô còn để lại một câu như thế, nhìn đi đây là lời một người có thể nói sao?
Hắn nắm lấy cổ tay của cô, kéo người đến trước mặt mình, giữ chặt không cho rời đi.
Đôi đồng tử màu vàng kim của hắn nhìn lướt qua gương mặt kinh diễm của Nam Nhiễm, giọng điệu còn lãnh đạm hơn trước vài phần: "Ở trong mắt ngươi, ngô chỉ là một viên dạ minh châu?"
Nam Nhiễm nhìn ra vẻ hung ác trong ánh mắt của hắn giống như chỉ cần cô gật đầu một cái thôi
thì ngay lập tức cô sẽ bị hắn kéo về tẩm điện làm lại những chuyện đã phát sinh ngày trước.
Nam Nhiễm chỉ cảm thấy eo mình càng lúc càng đau hơn.
Dưỡng một viên dạ minh châu cũng thật khó.
Tại sao cô lại thích thu thập dạ minh châu chứ?
Nam Nhiễm nghĩ một hồi rồi tự nhiên nghi ngờ chính bản thân mình.
Đặc biệt là viên dạ minh châu hình người này còn bắt nạt đến trên đầu cô.
Hai người cứ thế ở hậu viện lôi lôi kéo kéo.
Không biết ba vị Chủ Thần trên Cửu Trọng thiên tới hậu viện của Tô Yên từ lúc nào, chỉ thấy cả ba đều ngây ngẩn, cả người cứng ngắc đứng đó phảng phất như đã nhìn thấy chuyện gì đó vô cùng khủng bố.
Nhìn hai người Nam Nhiễm ở đằng xa một lúc, có một vị trong đó nhịn không được lên tiếng.
"Người đó thật sự là Quân Lâm Thiên tôn hả?"
"Không thể nào! Ta không tin! Nhất định là mắt ta có vấn đề!"
"Thiên tôn... đang làm gì thế? Nữ nhân trong lòng ngài ấy là Nam Nhiễm?"
"Hai người bọn họ ở bên nhau từ khi nào vậy?"
"Không phải đâu?"
"'Mấy ngày trước, cái con rắn sủng vật kia của Yên Yên ăn trộm mị quả. Sau đó lại có tin đồi mị quả bị Nam Nhiễm đoạt mất. Hạt của mị quả bị ném ở dưới gốc cây. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì mị quả đã bị Nam Nhiễm ăn hết."
Người đó vừa dứt lời, hai vị chủ thần khác đều đưa mắt nhìn nhau, trầm mặc.
Bọn họ nhìn hai người ở đằng xa đang lôi lôi kéo kéo mãi không dứt, bỗng nhiên lại thấy Thiên tôn bế ngang Nam Nhiễm lên, sắc mặt so với ngày thường lạnh lùng hơn không ít.
Hắn ôm Nam Nhiễm biến mất ở hậu viện.
Hai người vừa đi, ba vị Chủ thần liền im lặng.
"Thiên tôn ôm Nam Nhiễm đi rồi?"