Một vị Chủ Thần trong đó lên tiếng, sau đó cả ba đều im lặng không nói lời nào.
....
Trong bóng đêm mênh mông, Nam Nhiễm tiến vào trong bản thể của mình.
Nhìn lại những ký ức bản thân đã quên mất, thật lâu sau cô mới mở mắt ra.
Nam Nhiễm giơ hai tay mình lên, bên trên toàn là những vết thương sâu đến tận xương do roi gây ra nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy khá mới giống như chỉ mới bị quất vài ngày trước.
Cả người cô gầy trơ xương, cơ hồ không giống một con người mà ngược lại càng giống một bộ xương khô hơn.
Sau đó thì sao?
Sau đó cô đã trải qua những gì?
Ký ức bị mất đi trước đây đã khôi phục một phần, còn một phần nữa vẫn chưa nhớ lại.
Rốt cuộc cô làm thế nào có thể lăn lộn bản thân biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ thế này?
Thịch thịch thịch.
Cô cảm nhận được nhịp đập rất nhẹ của trái tim.
Nam Nhiễm dần dần lấy lại tinh thần.
Có tim rồi!
Hình như bởi vì trái tim của cô đang dần hoàn thiện nên cô mới nhớ lại những ký ức trước đây.
Nếu thế thì có phải sau khi cô chịu đựng hai lần đau đớn, sau khi trái tim của cô hoàn chỉnh hơn thì những ký ức trước đây đã mất đi của cô sẽ tự động được lắp đầy không?
Đang nghĩ ngợi thì ý thức của cô lại dần dần mơ hồ sau đó cô hoàn toàn lâm vào hôn mê.
...
[tít tít tít _ hệ thống đang trong quá trình chỉnh sửa Bug, xin chờ một lát.]
Lúc Nam Nhiễm tỉnh lại lần nữa thì phát hiện bản thân đang ở trong khuê phòng của một nữ tử.
Cô dựa người vào trường kỷ, tỳ nữ quỳ mặc y phục màu hồng nhạt quỳ gối ở bên cạnh cẩn thận lột vỏ hạt dẻ đã được rang chín sau đó đặt hạt dẻ đã lột vào chiếc đĩa nhỏ bằng vàng ở trước mặt cô.
Âm thanh du dương của tiếng đàn và tiếng sáo xuyên qua một tấm màn màu trắng truyền vào tai Nam Nhiễm.
Trước mặt cô là bảy vũ nữ mặc y phục màu xanh ngọc đang õng ẹo tạo dáng, bày ra tư thái quyến rũ.
Nam Nhiễm mở to mắt, cái gì cũng không nói chỉ hơi nhíu mày.
Nhưng như thế cũng đủ khiến cho tỳ nữ đang quỳ bên cạnh sợ tới mức run rẩy, nàng ta không cẩn thận làm đổ nguyên đĩa hạt dẻ đã được lột vỏ xuống đất.
Ngay lập tức, tiếng đàn dừng lại.
Chẳng những tỳ nữ kia quỳ trên đất mà
tất cả vũ nữ đang nhảy múa ngoài kia cũng sợ hãi quỳ đầy đất. Ngay cả nhạc công ở sau bức màn che cũng lần lượt quỳ xuống.
Không khí trong phòng ngưng trọng, mọi người vội vàng lên tiếng.
"Công chúa tha mạng, công chúa tha mạng."
Vẻ mặt Nam Nhiễm không cảm xúc, hai mắt quét quanh phòng một lần, sau đó hơi híp mắt, duỗi tay nhặt một quả hạt dẻ trên đất lên bỏ vào miệng ăn.
Kết quả hành động này của cô lại khiến bọn tỳ nữ trong phòng sợ hãi hơn, bọn họ không ngừng dập đầu.
"Công chúa tha mạng, công chúa tha mạng!"
Hệ thống nãi thanh nãi khí mở miệng: [thỉnh ký chủ tiếp nhận ký ức.]
Dù sao Nam Nhiễm cũng đã xuyên qua rất nhiều vị diện khác nhau nên cô có thể dễ dàng ứng phó với trường hợp trước mặt.
Cô dựa lưng vào ghế quý phi, vừa nhai hạt dẻ vừa mở miệng, giọng điệu nhàn nhạt vang lên: "Tiếp tục."
Hai chữ này của cô vừa ra toàn bộ tỳ nữ trong phòng đều đồng loạt thở dài nhẹ nhõm.
Tất cả đều đứng dậy, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình trong sợ hãi.
Tiếng sáo và tiếng đàn lại lần nữa vang lên.
Nam Nhiễm nhắm hai mắt lại bắt đầu tiếp thu ký ức.
Giọng nói nãi thanh nãi khí của hệ thống lại vang lên lần nữa: [ký chủ, cô xuyên vào một quyển sách tên là Tuyệt đại hoàng phi]
Nguyên thân tên Nam Nhiễm, là công chúa của Phong Nguyệt quốc.
Chỉ là trong cung có quá nhiều công chúa, hơn nữa nguyên thân cầm kỳ thi họa đều không thông. Từ nhỏ đã phải chịu đựng sự cười nhạo của người khác, thậm chí còn không được Hoàng thượng yêu thích. Vì thế càng lớn tính tình của nguyên thân càng vặn vẹo hơn. Bên ngoài thì vâng vâng dạ dạ, không dám cãi lại nhưng lại ngày ngày đánh chửi hạ nhân trong phủ của mình.