Tuy cô rất thích hôn dạ minh châu nhưng nếu cứ thường xuyên đút thuốc bằng miệng như thế thì có khi nào miệng của cô sẽ rách mất không?
Nam Nhiễm chìm vào suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nhớ tới chuyện dạ minh châu đang bị bệnh nặng nằm trên giường.
Cô không chút để ý lên tiếng: "Gọi đại phu tới."
Tỳ nữ ở bên cạnh nghe thế vội vàng đáp: "Vâng." Sau đó lập tức lui ra ngoài.
Lúc này, Hàn Tư mới phát hiện bên cạnh vẫn còn có người khác.
Ngay lập tức, hai vành tai càng đỏ hơn.
Một lát sau, đại phu cầm gương thuốc vội vã chạy đến, ông ta vội vàng bắt mạch kiểm tra cho Hàn Tư.
Đợi đến khi cẩn thận kiểm tra xong, đại phu mới thở dài nhẹ nhõm: "Công chúa điện hạ, cơ bản ngài ấy đã hạ sốt. Bất quá vẫn phải theo dõi thường xuyên, miễn cho đến tối lại phát sốt. Thảo dân sẽ viết một phương thuốc, ban đêm cho vị thị vệ này uống thêm một lần nữa. Một ngày bốn lần, có lợi cho ngài ấy bồi bổ thân thể, giúp vết thương mau chóng lành hơn."
Lúc nói chuyện đại phu cố gắng không nhìn tới mấy sợi xích ở trên người tiểu thị vệ này. Bất quá hai mắt lại giống như không chịu sự khống chế, ông ta nhịn không được liếc mắt nhìn một cái.
Vừa nhìn nội tâm lại nhịn không được thở dài một hơi, càng cảm thấy tiểu thị vệ này đáng thương hơn nhưng dù có thế thì cũng không thể nề hà được, ông ta cũng không giúp được gì.
Nam Nhiễm lẳng lặng nghe đại phu nói, nhìn qua thì dường như cô không để tâm cho lắm giống như không nghe lọt tai bất cứ câu nào.
Nhưng mấy ngày sau đó Nam Nhiễm đều dựa theo lời căn dặn của đại phu, một ngày đút thuốc bốn lần, một lần cũng không quên.
À, đương nhiên, buổi tối khi đi ngủ cô còn ôm Hàn Tư ngủ với mình.
Hàn Tư có ngủ hay không thì không biết nhưng mấy ngày nay Nam Nhiễm ngủ rất ngon.
Vì để hắn tiện uống thuốc nên ngay hôm sau Nam Nhiễm đã cởi hết xích trên cổ chân và tay trái của hắn ra chỉ cột tay phải của hắn lại.
Như vậy vừa có thể cột hắn vào bên người mình lại vừa có thể để hắn tự mình ăn cơm uống thuốc, mau chóng khỏe lại.
Cuộc sống như thế diễn ra liên tục năm ngày.
Khuya ngày thứ
sau, lúc Nam Nhiễm định ôm Hàn Tư chìm vào giấc ngủ thì vừa mới ôm người nọ, Hàn Tư đã mở mắt ra, một giây sau hắn đã cởi dây xích ở cổ tay của mình ra. Sau đó hắn duỗi tay ấn Nam Nhiễm xuống giường.
Vẻ mặt lạnh nhạt đối diện với hai con ngươi đen như mực của Nam Nhiễm.
Chỉ là hiện tại có vài chỗ bất đồng, tay của hắn không dùng sức quá nhiều, chỉ vừa đủ để giữ chặt cô chứ không làm cô bị thương.
Áo ngoài của Nam Nhiễm đã cởi ra hết, chỉ mặc một cái áo trong màu trắng, mái tóc xõa tung. Dưới ánh nến, gương mặt của cô càng nhỏ hơn càng xinh đẹp hơn.
Thời điểm nhìn thấy Hàn Tư cởi dây xích ra cô hơi sửng sốt, sau đó nâng cằm lên: "Ngươi còn muốn bóp chết ta?" Lúc nói ra lời này, Nam Nhiễm có chút bực mình, cô nhìn hắn với ánh mắt u oán.
Hàn Tư nghe vậy, lực trên tay càng nhẹ hơn, cúi đầu nhàn nhạt nói một câu: "Thuộc hạ không dám."
Nam Nhiễm giơ bàn tay trắng nõn của mình lên nắm lấy tay áo của hắn, từng ngón tay thon dài cuộn tròn tay áo lại.
"Ngươi có cái gì không dám? Không phải ngươi muốn gϊếŧ ta sao? Ta đút thuốc cho ngươi lâu như vậy, ngươi đều không nhớ, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện làm thế nào gϊếŧ chết ta."
Khi Nam Nhiễm nhắc tới chuyện đút thuốc cho hắn, không biết Hàn Tư nghĩ tới cái gì, vẻ mặt cứng ngắc trở nên có chút mất tự nhiên.
Hắn hơi nghiêng đầu dời tầm mắt mình sang chỗ khác.
Qua một hồi lâu sau mới lãnh đạm nói: "Đa tạ công chúa đã cứu giúp."
Nam Nhiễm thấy hắn mở miệng cảm ơn mình, sắc mặt mới tốt lên được một tí.
Cô dán sát lại người hắn.