[Quyển 4] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Công chúa bệnh kiều và thị vệ (10)


trước sau

Cô khom lưng đang định bế đứa bé này lên thì mới ôm một cái cả người Nam Nhiễm đã cứng đờ, cô phát hiện cô ôm không nổi, không có sức.

Hai cánh tay mũm mĩm của đứa bé vòng qua cổ Nam Nhiễm.

Không biết tại sao cô lại nhìn ra nó có hơi thẹn thùng, hai mắt ngập nước đầy hi vọng và chờ mong đứng ở đó chờ Nam Nhiễm bế nó lên.

Kết quả đợi cả nửa ngày, Nam Nhiễm lại vỗ tay chìa một bàn tay ra nắm lấy tay của nó. Tiểu hài tử ngẩn người, sau đó có hơi thất vọng một chút nhưng khi nhìn thấy Nam Nhiễm nắm chặt tay nó, nó liền vui vẻ liên tục gọi Nam Nhiễm.

"Mẫu thân, mẫu thân." Giọng điệu non nớt đầy hưng phấn, người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng rằng đứa bé này chỉ biết gọi hai từ mẫu thân.

Vừa gọi gương mặt phúng phính của nó vừa cọ lên mu bàn tay của Nam Nhiễm.


Nam Nhiễm nhìn đứa bé này một lúc, càng ngày càng có hứng thú.

Nhỏ như vậy, mềm mại như vậy còn là dạ minh châu biết nghe lời... hình như không có lý do gì để không đưa nó về phủ công chúa...

Hệ thống nhịn không được ho khan một tiếng: [ký chủ! Buôn người là chuyện vô cùng xấu xa, mỗi đứa trẻ phải lớn lên bên người cha mẹ của chúng.]

Nam Nhiễm nghe hệ thống nói hơi cau mày.

Thời điểm hệ thống đang vô cùng đau đớn chuẩn bị khuyên nhủ thêm thì bỗng nhiên nghe Nam Nhiễm nói một câu: "Có lý."

Hệ thống sững sờ.

Đây vẫn là ký chủ của nó ư?

Đây là lời ký chủ sẽ nói sao?

Bỗng nhiên nó thấy Nam Nhiễm cúi đầu nắm lấy tay tiểu dạ minh châu.

"Mẫu thân và phụ thân của ngươi đâu? Bọn họ cũng có thể phát sáng giống ngươi sao? Để bọn họ đến phủ công chúa cùng ngươi được không?"


Hệ thống vô cảm.

Ký chủ đang nói tiếng người sao?

Kết quả Nam Nhiễm vừa nói như thế, đứa bé gái này lại nắm chặt tay Nam Nhiễm, vẻ mặt vừa kinh sợ vừa cố chấp: "Người chính là mẫu thân của con. Hài nhi muốn ở cạnh người."

Nam Nhiễm liếc mắt nhìn tiểu hài tử này một cái sau đó hỏi: "Nhà ở đâu?"

Tiểu hài tử nãi thanh nãi khí: "Hài nhi đương nhiên phải ở cùng một chỗ với mẫu thân." Ngữ điệu kia, vẻ mặt kia, dáng vẻ đương nhiên kia cũng
không biết là học được từ ai.

Thời điểm hai người đang nói chuyện bỗng nhiên có hai người nam nhân cao lớn bước ra khỏi ngõ nhỏ.

Bọn chúng thở hổn hển giống như đã đuổi theo đứa bé này rất lâu.

"Nhãi ranh, chạy lâu như vậy cuối cùng lão tử cũng bắt được mày."

Chỉ là còn chưa dứt lời ánh mắt hắn ta đã liếc ra phía sau, lúc nhìn thấy Nam Nhiễm, bỗng nhiên hắn ta ngây người, đáy mắt hiện lên vẻ kinh diễm.


Trong màn mưa phùn mông lung, trên phố không có một bóng người.

Một nữ tử đứng ở đầu phố, trên người mặc trang phục hoa lệ, dáng người hoàn hảo không gì sánh được, trên tay cầm một chiếc dù bằng giấy màu đỏ, hai mày hơi nhíu lại.

Trời ơi!

Lúc hai tên nam nhân to con nhìn thấy nữ tử kia, mọi sự chú ý đều chuyển từ người đứa bé lên người lớn. Bọn chúng bẻ tay, nụ cười trên mặt dần dần thay đổi trông vô cùng ghê tởm.

"Thật không ngờ, để một đứa bé chạy thoát lại có thể câu tới người lớn. Ngươi nhìn xem dáng người này đi, nhất định sẽ bán được giá tốt."

Vừa nói, hai người kia vừa đến gần Nam Nhiễm.

Tiểu hài tử nhìn hai người nam nhân kia, nãi thanh nãi khi hừ một tiếng, sau đó không nói không rằng chỉ ôm chặt đùi Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm nhìn hai người kia đang đến gần, đôi môi hồng phấn khẽ cong.
"Đúng là thú vị!" Vừa nói cô vừa ném cây dù màu đỏ bằng giấy sang một bên.

Đứa bé kia mới nhìn thấy dáng vẻ này của Nam Nhiễm nó đã quay mặt về phía hai người nam nhân hừ lạnh một tiếng.

...

Tiểu dạ minh châu: Bọn ngươi tiêu rồi! Mẫu thân đã ra tay thì các ngươi không còn đường sống. Hừ!

Nam Nhiễm đang định đánh người:... Ừ! Quên mất! Không có sức.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện