"Mẫu thân vô cùng lợi hại, nhất định sẽ đánh gãy răng các ngươi." Lời này của nó vừa ra đã khiến hai người nam nhân kia cảnh giác.
Những cô nương bình thường khác, có ai lại đi dạo trong chiều mưa chạng vạng?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của cô nương này, dù thấy bọn chúng xuất hiện cũng không hề hoảng loạn, hai người nam nhân kia theo bản năng lui về sau bước, không nói gì chỉ im lặng nheo mắt đánh giá Nam Nhiễm.
Ba giây sau.
Nam Nhiễm gỡ tiểu hài tử đang dính chặt trên đùi mình ra rồi vội vàng kéo tay tiểu hài tử chạy như điên, còn vừa chạy vừa thấp giọng nói: "Đi thôi."
Nói đùa.
Đừng nói là hai người nam nhân, dù chỉ có một người cô cũng đánh không lại.
Tiểu hài tử bị lôi chạy một đường, vẻ mặt ngây ngốc.
Một bên chăm chú đuổi kịp tốc độ của Nam Nhiễm một bên nhịn không được ngẩng đầu nhìn Nam Nhiễm, vẻ mặt ngỡ ngàng không thể tin được: "Mẫu thân?"
Chỉ là hai chữ này vừa ra Nam Nhiễm càng kéo nó chạy nhanh hơn.
Nam Nhiễm đột nhiên bỏ chạy khiến cho hai người nam nhân cao lớn kia ngây ngốc. Qua một hồi lâu sau mới phát hiện bản thân bị lừa.
"Ta khinh!" Hùng hùng hổ hổ quát một câu, sau đó bọn chúng lập tức đuổi theo, "Kỹ nữ, đừng chạy!"
Nhưng bọn họ mới chạy tới đầu ngõ thì một hắc y nam tử từ trên trời xuất hiện.
Vẻ mặt Hàn Tư hờ hững, biểu tình lanh nhạt liếc mắt nhìn hai người nam nhân trước mặt.
Hai người kia vừa ngừng bước còn chưa kịp mở miệng hỏi câu nào đã thấy Hàn Tư rút trường kiếm trong tay ra, nháy mắt lưỡi kiếm đã cắt ngang qua cổ của hai người kia.
Hai mắt của bọn chúng mở lớn.
Ầm ầm ngã xuống đất, không còn sự sống.
Dưới màn mưa phùn mông lung, Hàn Tư vươn bàn tay thon dài của mình ra nhặt cây dù đỏ bằng giấy trên mặt đất lên.
Hắn mặc một thân hắc y, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt hờ hững, dáng vẻ không hề hợp với cây dù có kiểu dáng đặc trưng cho nữ này.
Hắn vừa xoay người nhìn theo hướng Nam Nhiễm bỏ chạy thì phát hiện một lớn một nhỏ sớm đã chạy mất dáng.
Đứa bé không rõ lai lịch kia bị Nam Nhiễm dắt tay bỏ trốn cứ tung ta tung tăng nhảy nhót đi theo Nam Nhiễm một lúc lâu.
Hai người cứ thế chạy một đường tới cây cầu trên con sông bảo vệ thành, đến lúc
này cô mới dừng lại, một tay vịn vào cục đá trên mặt cầu một tay chống hông thở hồng hộc.
"Cắt đuôi được chưa?"
Tiểu hài tử ngẩng đầu ánh mắt trông mong nhìn Nam Nhiễm.
Cái miệng nhỏ nhắn kia giật giật chu môi gọi một tiếng: "Mẫu thân..." Nó chỉ hô một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Thấy Nam Nhiễm muốn buông tay mình ra nó lập tức lấy tay nắm chặt tay Nam Nhiễm, đảm bảo cô sẽ không bao giờ buông nó ra.
Nam Nhiễm dựa vào thành cầu trên sông, nhìn cây liễu ở khắp nơi bị nước mưa xối ướt, nhìn dòng nước trên sông bình yên lắng đọng, một cơn gió lạnh thổi qua làm tâm tình của cô thoải mái hơn không ít.
Lúc này cô mới cúi đầu nhìn đứa bé dưới chân, Nam Nhiễm duỗi tay nhéo má nó một cái.
"Tên gì?"
Tiểu hài tử mở miệng, giọng điệu mềm nhũn: "Nam Dạ."
Nam Nhiễm ừ một tiếng.
"Mẫu thân của ngươi đâu?"
Nam Nhiễm hỏi vấn đề này mãi đến mức tiểu hài tử nước mắt lưng tròng.
"Người chính là mẫu thân của hài nhi, hài nhi đã nói với người rất nhiều lần, tại sao người lại không chịu tin hài nhi?"
Nam Nhiễm nghe xong, trầm mặc.
À.... được rồi cô cũng không để ý có thêm một đứa con gái là tiểu dạ minh châu.
"Được rồi, ngươi là nữ nhi của ta."
Hệ thống rất muốn nói với ký chủ, ký chủ làm như thế là không đúng, đây là đang lừa gạt tiểu hài tử.
Nhưng vấn đề là đứa bé này hình như rất muốn bị ký chủ lừa.
Thế cho nên sau khi do dự cả nửa ngày, cuối cùng nó vẫn trầm mặc.
Tiểu hài tử kia vừa nghe Nam Nhiễm nói thế, hai mắt liền sáng lên: "Mẫu thân!"