[Quyển 4] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Công chúa bệnh kiều và thị vệ (24)


trước sau

Nam Nhiễm nhận nhiệm vụ xong liền ra khỏi cửa.

Cô cũng không có ý định bảo Hàn Tư đi cùng mình.

Nói đùa, trong kịch bản này cô đóng vai ác có được không?

Lỡ như đến lúc đó, Hàn Tư bởi vì chuyện gì đó không hiểu được buộc phải nhảy vực thì không tốt. Vì thế cái đêm trước khi ra khỏi phủ, cô đã tìm cớ đuổi hắn đi chỗ khác. Thậm chí cô còn cố tình đi ra từ cửa sau của phủ công chúa rồi tìm một cỗ xe ngựa đi đến Hàn Nhai Sơn.

Đợi đến khi Hàn Tư mua điểm tâm trở về thì đã là chuyện của nửa canh giờ sau.

Nam Nhiễm ngồi trên xe ngựa, một đường tiến lên, sau khi ra khỏi thành thì một mạch chạy về phía tây, ước chừng khoảng một canh giờ sau, cô đã đến được đỉnh của Hàn Nhai Sơn.

Nam Nhiễm bảo xa phu dừng lại ở phía xa rồi cô bước xuống xe ngựa.

Nam Nhiễm mặc một bộ y phục màu đỏ tươi, cô bước từng bước đến vách núi của Hàn Nhai Sơn. Lúc này sắc trời đã về chiều, mặt trời ngã về phía tây, từng đám mây màu đỏ tía phủ kín cả bầu trời khiến cho khung cảnh trên đỉnh núi trông vô cùng tráng lệ.


Nam Nhiễm cúi đầu nhìn xuống vách núi, sương mù giăng kín, chỉ cần nằm ngoài phạm vi một mét thì không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, chứ đừng nói là nhìn thấy một sơn động nhỏ ở giữa sườn núi.

Nam Nhiễm nhíu mày: "Tiểu Hắc?"

[ký chủ, có ta.]

"Đây là muốn ta đi tìm chết đúng không?"

Nam Nhiễm vừa dứt lời hệ thống liền trầm mặc.

Qua nửa ngày sau mới nghe nó nhỏ giọng mở miệng: [ký chủ, chắc không đâu.] Khi nói câu này, ngay cả bản thân hệ thống như nó cũng không xác định chắc chắn.

Thời điểm Nam Nhiễm đang nghiên cứu cách đi xuống dưới đáy vực thì phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dày đặc.

Chỉ nghe vèo một tiếng, một mũi tên bay ra xẹt qua một bên mặt của của Nam Nhiễm, cắt đứt một lọn tóc của cô, sau đó rơi xuống dưới vách núi.

Nam Nhiễm nhìn về phía phát ra mũi tên thì thấy một đám binh lính chạy nhanh tới nhanh chóng bao vây cô lại. 


Tất cả binh lính đều được trang bị đầy đủ, ai nấy đều mang cung tên, khiêng sắt, cả người mang theo sát khí chém chết mã phu và con ngựa đưa Nam Nhiễm tới đây. Thân thủ nhanh nhẹn sạch sẽ đến mức
không hề có tiếng ngựa hí nào vang lên.

Nam Nhiễm đứng bên vách núi, hai mày hơi nhíu lại.

Hai con ngươi đen nhánh không chút để ý lướt nhìn toàn bộ diễn cảnh đang xảy ra. Ngay lúc này một cổ xe ngựa quý giá xông vào vòng vây, binh lính nhanh chóng tản ra, xe ngựa dừng lại.

Chỉ thấy Nam Vân mặc một bộ trang phục màu đỏ, trong tay cầm cung tên, cẩn thận bước xuống khỏi xe ngựa.

Sau lưng Nam Vân là mấy trăm binh sĩ, nàng ta hơi híp mắt, chậm rãi mở miệng: "Nam Nhiễm, còn không ngoan ngoãn buông vũ khí chịu trói?" Lời nói mang theo uy thế không để người khác cự tuyệt.

Nam Nhiễm bĩu môi: "Ta nghe không hiểu ngươi đang nói gì."


Nam Vân thấy Nam Nhiễm vẫn giữ dáng vẻ khó thuần như thường ngày thì nhịn không được bước lên một bước.

"Trước đây đã coi thường ngươi. Ta tưởng ngươi chỉ là lòng dạ hẹp hòi, đối xử với hạ nhân vô cùng khắt khe, không ngờ ngươi lại còn dám thông đồng với địch bán nước."

Nam Nhiễm vừa nhìn Nam Vân vừa nhìn đáy vực.

Trong lòng bắt đầu tính toán nên chạy thoát từ đường nào thì tỷ lệ sống sót cao hơn. Sau khi suy nghĩ được một lúc, Nam Nhiễm nắm chặt tiểu hắc cầu trong tay, vẫn là con đường nhiều người này dễ đi hơn.

Vách núi gì gì đó, tốt nhất là không nên nhảy.

Hệ thống yên lặng một giây rồi nhanh chóng nhắc nhở: [ký chủ, cô phải hoàn thành nhiệm vụ.]

Nam Nhiễm vô cảm: "Nhiệm vụ gì? Tại sao ta phải hoàn thành nó?"

Đồng chí Nam Nhiễm lại muốn trở mặt không nhận khiến cho hệ thống thiếu chút nữa tức phát khóc.
Tại sao nó lại gặp phải ký chủ như vậy chứ?

Đang nghĩ ngợi thì Nam Vân bỗng nhiên ném một xấp thư xuống đất, nàng ta cười lạnh một tiếng nói: "Những bức thư đó chính là chứng cứ chứng minh ngươi thông đồng với địch bán nước."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện