Nam Nhiễm đứng từ xa liếc mắt nhìn những bức thư bên chân Nam Vân, vẻ mặt hờ hững không để ý. Dáng vẻ này của cô rất dễ làm mất lòng người khác đặc biệt là khiến người ta tức giận.
Nam Vân híp mắt.
"Không tin chứng cứ ta đưa tới? Nếu còn có nhân chứng thì sao?" Mới nói xong, tầm mắt của Nam Vân lại nhìn về chiếc xe ngựa bên cạnh mình.
Rèm cửa màu nâu trên xe ngựa bị vén lên, chỉ thấy Hàn Tư lạnh nhạt ngồi trong xe. Lúc nhìn thấy Nam Nhiễm, hắn chớp mắt một cái, cả người cứng đờ.
Bất quá rất nhanh hắn đã nhắm mắt lại, đôi môi mỏng bạc không nói một lời, cả người tản ra hơi thở lạnh nhạt và xa cách.
Thời điểm biết được Hàn Tư cùng đến đây với Nam Vân, rốt cuộc vẻ mặt của Nam Nhiễm cũng thay đổi, đôi mắt cô dán chặt vào người Hàn Tư, ý cười như có như không trên mặt cũng dần dần biến mất.
Thậm chí ánh mắt còn lộ ra tia âm trầm.
Ánh mắt của cô dời từ người Hàn Tư sang người Nam Vân.
Lúc Nam Vân nhìn thấy dáng vẻ này của Nam Nhiễm, vẻ mặt lập tức hiện lên nụ cười thắng lợi.
Nam Vân ôm hai tay trước ngực, dùng tư thái cao ngạo bước từng bước đến trước mặt Nam Nhiễm, vừa đi vừa như suy tư chuyện gì đó.
"Nhìn không ra ngươi lại tín nhiệm Hàn Tư như thế. Đáng tiếc hiện tại ngươi phải trả giá cho những chuyện xấu bản thân đã gây ra." Nói đến đây nàng ta hơi ngừng lại, sau đó như nhớ tới cái gì đó lập tức bổ sung: "À, đúng rồi, có chuyện quên nói với ngươi. Hàn Tư đã đồng ý làm ám vệ cho ta. Dù sao một ám vệ tốt như hắn vẫn nên đi theo đúng người."
Thời điểm nói ra những lời này, Nam Vân mỉm cười quay đầu nhìn thoáng qua người đang ngồi trên xe ngựa.
Vẻ mặt Nam Nhiễm càng lúc càng âm trầm hơn.
Mấy chữ tức giận hay toàn thân xù lông cũng không đủ để hình dung tâm tình lúc này của cô.
Cô tức đến mức tim cũng đau.
Còn chuyện gì khiến cô tức giận hơn khi phải trơ mắt nhìn dạ minh châu đi theo người khác?
Hệ thống nhìn cột giá trị hắc ám đang có xu hướng bạo động, nó ngây ngốc chớp mắt một cái sau đó vội vàng nãi thanh nãi khí nhắc nhỏ: [ký chủ, giá trị hắc ám của cô sắp
vượt qua giới hạn, thỉnh khắc chế nếu không hệ thống sẽ bắt đầu hình thức trừng phạt với cô.]
Nam Nhiễm nhìn Hàn Tư, giọng nói không chút cảm xúc: "Mặc kệ ngươi làm cái gì ta cũng có thể xí xóa hết."
Dù sao trước đây nguyên thân cũng đối xử với hắn không tốt.
Cô nói xong thì im lặng vài giây rồi mở miệng hỏi: "Dạ minh châu, ngươi thật sự muốn đi với nàng ta?" Khi nói chuyện cô dùng sức nắm chặt tiểu hắc cầu.
Bởi vì trường bào trên người đã che mất tay của cô nên người ngoài không thể nhìn rõ động tác của cô.
Nam Vân nghe lời này giống như đã dự đoán trước, hai tay nàng ta ôm ngực quay đầu nhìn về phía Hàn Tư.
Đợi cả nửa ngày Hàn Tư vẫn không nhúc nhích ngồi im ở đó, thậm chí mí mắt cũng không thèm nâng lên dù một chút, thấy vậy, Nam Vân cười một tiếng.
"Nhìn đi, đáp án rất rõ ràng. Nam Nhiễm, ngươi chịu trói đi."
Nam Vân vừa dứt lời đã nhìn thấy một cây roi da màu đen đột nhiên không biết ở đâu ra xuất hiện trong tay Nam Nhiễm, sau đó ngay lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì [vút] một tiếng, cây roi kia quất một cái lên cổ Nam Vân.
"A!"
Nam Vân không kịp đề phòng lùi ra sau hai bước.
Một vết máu dài kéo dài từ cằm cho đến xương quai xanh của nàng ta.
Nam Nhiễm híp mắt, nở nụ cười nhẹ: "Đúng là nhiều lời, thật muốn xé nát cái miệng này của ngươi." Rõ ràng cô vừa nói vừa cười nhưng khi vào tai người khác lại vô cùng âm trầm đáng sợ.
Trong nháy mắt vô số mũi tên bay về phía Nam Nhiễm.
Cô cong môi, hai con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm dạ minh châu, cuối cùng không nói không rằng nhảy thẳng xuống vách núi.