[Quyển 4] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Công chúa bệnh kiều và thị vệ (65 + 66)


trước sau

Chương 795: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (65)

Vừa nghe Hàn Tư hỏi như vậy, Nam Nhiễm liền nhịn không được giơ tay lên sờ ngực của mình, ở đó có một vết sẹo lớn, tuy rằng đã khép lại nhưng Hàn Tư vừa nhắc đến nó thì trong đầu lại lập tức hiện lên chuyện xảy ra ngày đó.

Nhìn động tác của Nam Nhiễm, vẻ lạnh lẽo trên mặt Hàn Tư càng lúc càng đậm hơn, cảm xúc dao động trong mắt cũng đã biến mất trở lại trầm ổn như ngày thường khiến người khác khó nắm bắt.

Qua một lúc lâu, môi hắn giật giật mấp máy: "Bệnh tim của ngươi cũng là vì hắn."

Sống lưng hắn cứng ngắc, nhìn bộ dáng nhíu mày u oán của tiểu công chúa, Hàn Tư cũng không biết làm thế nào hắn có thể nói ra những lời này, thậm chí giống như nghe được tiếng trái tim của hắn đang tan vỡ từng chút một.


Hắn nói rất nhỏ, e rằng cũng chỉ có mình hắn biết bản thân đang nói gì.

Nam Nhiễm một tay chống cằm, ánh mắt dán chặt vào người Hàn Tư, thấy môi hắn giật giật vài cái rồi bỗng nhiên cả người lại phát ra hơi thở lạnh lẽo, tuy rằng không biết tại sao nhưng trong lòng cô có cảm giác dạ minh châu đang tức giận.

Nhưng, tại sao hắn lại tức giận?

Hiện tại người ngày nào cũng phải uống thuốc là cô có được không?

Thời điểm đang suy nghĩ đắn đo bỗng nhiên mắt cô giật giật và cái, ngón tay lại lần nữa sờ lên ngực mình, sau đó cô liếc mắt nhìn Ngô Diệp đang quỳ gối ở bên cạnh một cái.

Ân nhân cứu mạng a!

Suy nghĩ cẩn thận thì cô dùng máu đầu tim để đổi lấy giải dược tình cổ cho hắn, như vậy cô cũng được coi là ân nhân cứu mạng của hắn.

Hắn chăm sóc cô là chuyện đương nhiên.


Nam Nhiễm nhắm mắt lại cẩn thận nghĩ nghĩ.

Đúng rồi.

Cái tên Quân Vực kia làm thế nào để hố Tô Yên tới tay nhỉ?

Bị thương? Giả bộ yếu ớt? Làm đối phương đồng tình? Dù sao cũng là bất chấp thủ đoạn.

Chậc.

Nghĩ đến chuyện phải quanh co lòng vòng, Nam Nhiễm nhịn không được bắt đầu hoài niệm thời gian bản thân có được lực lượng mạnh mẽ.

Nếu là trước đây e rằng cô đã sớm khiêng dạ minh châu đi mất rồi.

Á, không đúng!

Nếu vẫn giống trước kia thì nhất định mấy chuyện phức tạp này sẽ không xảy ra.

Nam Nhiễm nhìn lướt qua hai bàn tay của mình rồi lại liếc mắt nhìn Hàn Tư.

Hệ thống nhỏ giọng đề xuất: [ký chủ, hay là cô thử khóc đi.]

Nội tâm Nam Nhiễm: MMP

Khóc?

Kia con mẹ nó là cái trò gì?

Trong lúc cô còn đang cân nhắc thì Ngô Diệp vẫn luôn quỳ trên đất bỗng nhiên thút tha thút thít, ủy khuất rơi nước mắt.


"Điện hạ, có nhật nguyệt chứng giám, Ngô Diệp nguyện đời đời kiếp kiếp hầu hạ bên cạnh người."

Vừa nói, nàng ta vừa quỳ lết về phía Hàn Tư, sau đó nhút nhát sợ sệt duỗi tay muốn kéo lấy góc áo của hắn. Hiện tại, nàng ta giống hệt một đóa tiểu bạch hoa bị gió lạnh ngày đông tàn phá, cả người run rẩy cầu xin sự giúp đỡ của người khác. Dáng vẻ ấy chỉ một giây thôi cũng đủ khơi dậy ý muốn bảo hộ của mọi người.

Bất quá, nàng ta còn chưa kịp đụng tới góc áo của Hàn Tư thì một tiếng [toang] chói tay vang lên.

Chỉ thấy Nam Nhiễm cầm lấy chén thuốc trên bàn lên rồi ném thẳng vào người Ngô Diệp, chén thuốc nện vào mu bàn tay của nàng ta rồi rơi xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

"A!"

Ngô Diệp run rẩy hô lớn, hai mắt ửng đỏ ngập nước.

Nàng ta cắn môi, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Dưới sự phụ trợ của Ngô Diệp, Nam Nhiễm nhanh chóng biến thành một ác bá.

Có lẽ dù không có Ngô Diệp bày trò, Nam Nhiễm cô cũng vẫn là một thổ phỉ. Từ trước đến giờ Nam Nhiễm chưa từng để người khác chạm vào đồ của mình.

Đặc biệt đối với nữ nhân đã đoạt người của mình, lại còn thường xuyên xuất hiện bay qua lượn lại trước mặt mình, Nam Nhiễm càng nhìn càng cảm thấy ngứa mắt.

Tam Vương gia ở bên cạnh hơi cau mày, dù sao thân phận của Ngô Diệp cũng không giống với mấy hạ nhân khác, nếu để chuyện này truyền ra ngoài thì e rằng mọi người sẽ đồn đại Thất hoàng đệ cố ý khắt khe ân nhân.

Vì thế hắn ta mở miệng khuyên can: "Công chúa điện hạ, nơi này dù sao cũng là Kim Sa Quốc, đệ ấy là Hiên Viên Hàn Tư, không phải là ám vệ của ngươi."

Ban đầu hắn ta cũng không có ý định nhúng tay vào việc này nhưng vị Thất hoàng đệ này của hắn ta lại tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Chương 796: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (66)

Bị một vị công chúa kiêu căng như vậy đàn áp mà không hề có phản ứng nào.

Hôm nay hắ ta mới biết chuyện phụ hoàng vì muốn rèn luyện Thất hoàng đệ nên mới giao tiền cứu trợ Giang Nam cho Thất hoàng đệ, cũng vì thế mấy ngày nay Hàn Tư không chỉ bận bịu chuẩn bị cho yến hội mà còn phải hoàn thành việc quan trọng hơn.

Hôm nay cũng vô cùng bận bịu vội đến mức chân không chạm đất, nghe nói ngay từ rạng sáng đã tổ chức thương nghị với quan viên, đến cả điểm tâm sáng và cơm trưa cũng chưa dùng.

Hắn ta còn đang cảm thấy khó hiểu nhưng hiện giờ nhìn một màn này tất cả mọi nghi hoặc trong lòng hắn ta đều đã có câu trả lời.

Chỉ sợ là Thất hoàng đệ đã dùng tất cả thời gian được nghỉ ngơi để đi chiếu cố tiểu công chúa này.
Tiểu công chúa ngại thuốc đắng, uống một muỗng cũng phải có người dỗ.

Mỗi lần đối mặt với tiểu công chúa, Thất hoàng đệ đều vô cùng kiên nhẫn, trên mặt không có vẻ nôn nóng u
sầu thường ngày, giống như bản thân vô cùng nhàn hạ, có rất nhiều thời gian ở đây dây dưa với tiểu công chúa.

Chậc.

Sớm muộn gì vị tiểu công chúa tên Nam Nhiễm này cũng sẽ lăn lộn lão Thất đến chết.

Nam Nhiễm nghe Tam vương gia nói, đáy mắt nhanh chóng bị bóng tối bao phủ.

Lần nào nghe người khác nói chuyện với dạ minh châu, cô đều cảm thấy bọn họ phải tận mắt nhìn thấy dạ minh châu phân rõ giới hạn với cô thì mới bằng lòng bỏ qua, giống như là trước đây cô đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với dạ minh châu.

Nam Nhiễm lại liếc mắt nhìn Hàn Tư một cái, thấy hắn vẫn bày ra dáng vẻ lạnh lùng khó gần thường ngày giống như giữa cô và hắn không hề có bất cứ quan hệ gì, cơn giận dưới đáy lòng lập tức trào lên, khiến cô nhịn không được oán hận dạ minh châu.
"Cái đồ hạt châu xấu xa, ta không cần ngươi nữa!"

Dứt lời, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Hàn Tư một cái đã đứng lên, xoay người ra khỏi đình hóng gió.

Nam Nhiễm vừa đi vừa mở miệng nói: "Thủy Hoàn."

Thủy Hoàn vốn đang đứng ở bên ngoài đình, vừa nghe thấy Nam Nhiễm gọi mình, vội vàng đi tới.

"Công chúa điện hạ."

Nam Nhiễm nâng váy đi ra ngoài, buồn bực nói: "Hồi Phong Nguyệt Quốc."

Bởi vì quá tức giận nên cô lại bắt đầu ho khan, nhưng cơn ho lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước gấp nhiều lần, cả dáng người nhỏ nhắn theo từng đợt ho mà run lên.

Thủy Hoàn nhìn bộ dáng này của công chúa điện hạ, trong lòng không khỏi hoảng sợ, nàng bước nhanh đến muốn đỡ lấy Nam Nhiễm, bất quá so với nàng có người còn nhanh hơn một bước.

Đôi bàn tay thon dài ôm chặt lấy eo Nam Nhiễm, rồi kéo cả người cô vào lòng, cẩn thận che chở.
Hàn Tư mặc một thân trường bào màu đen bên trên có thêu hoa văn bằng tơ vàng làm nổi bật lên vẻ cao quý và hơi thở lạnh lùng toát ra từ người hắn.

Hắn cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng, thấy Nam Nhiễm ho liên tục, hắn duỗi tay bắt lấy túi tiền màu đỏ treo bên hông Nam Nhiễm, sau đó thò tay lấy một viên thuốc ra đưa lên miệng Nam Nhiễm, để cô ăn vào.

Kể từ lúc biết nàng vừa tức giận là bệnh cũ sẽ phát tác, hắn liền tìm thái y đem mấy loại thảo dược nhuận hầu trị ho, bổ phổi chế thành thuốc viên để tiểu công chúa mang theo bên người. Nào ngờ lại có công hiệu nhanh như vậy.

Bất quá Nam Nhiễm chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái sau đó ném viên thuốc kia qua một bên rồi tức giận dùng sức đẩy Hàn Tư ra.

Chỉ là hiện tại cơ thể của Nam Nhiễm vô cùng yếu ớt, làm gì còn có tư thế một phát có thể đập vỡ vỏ hạch đào như năm đó.
Hàn Tư thấy cơn ho của Nam Nhiễm kéo dài không dứt thậm chí còn có dấu hiệu nghiêm trọng hơn so với trước, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

"Đánh ta có thể làm ngươi hết giận?"

Vừa nói hắn vừa nắm lấy tay Nam Nhiễm đặt lên ngực hắn, ý bào tùy ý nàng đánh, rồi ôm người thì thầm nói: "Ta còn chưa tức giận thì ngươi tức giận cái gì? Ngươi cứ tức giận như thế thì sẽ đoản thọ."

Nam Nhiễm nhìn hắn với ánh mắt u oán.

"Ta thấy ngươi là đang ước ta chết càng nhanh càng tốt."

Hàn Tư không muốn nghe Nam Nhiễm nói đến chuyện này, cho dù là tự bản thân nàng nguyền rủa chính mình thì hắn cũng không muốn.

Gương mặt càng lúc càng lạnh hơn, trong lòng đã sớm nổi giận nhưng cuối cùng cũng không mở miệng nói lời nào.

Bởi vì cơn ho kéo dài nên cả gương mặt Nam Nhiễm đỏ bừng, bất quá vẻ bướng bỉnh và u oán trong đáy mắt vẫn không giảm bớt nửa phần.
"Bọn họ đều nói ta đối xử với ngươi không tốt, có phải ngươi cũng cảm thấy như vậy không? Ngươi cảm thấy ở bên cạnh ta không tốt cho nên mới không chịu trở về tìm ta đúng không? Ta biến thành bộ dạng này, có phải làm ngươi rất cao hứng không? Ta chết sớm thì sẽ không còn ai kéo chân sau ngươi nữa."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện