Chương 797: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (67)
Lúc nói chuyện, cô còn nghiến chặt răng phun ra từng chữ từng chữ, sau đó lại bắt đầu ho khan liên tục.
Nhìn người trong lòng vì ho quá sức mà cả người run lên, Hàn Tư cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình làm sao cho ôn hòa nhất có thể.
Tính cách hắn vốn lạnh lùng, hiếm khi có chuyện gì đó khiến tâm tình hắn dao động nhưng Nam Nhiễm thì khác, cho dù biết đây là lời nàng nói ra khi đang tức giận nhưng hắn cũng không muốn nghe, thậm chí trong lòng còn vô cùng tức giận.
Bất quá với dáng vẻ ốm yếu này của nàng, dường như ngoại trừ nhẹ giọng dỗ dành thì cũng không còn biện pháp nào tốt hơn.
Hàn Tư ôm eo Nam Nhiễm, ôm cả người ở trong lòng, thấp giọng mở miệng: "Nói bậy nói bạ!" Vừa nói, hắn vừa duỗi tay lấy một viên thuốc khác ở trong túi tiền ra đưa lên miệng Nam Nhiễm, để cô ăn vào.
Nam Nhiễm im lặng xoay đầu về hướng khác.
Hàn Tư dựa sát vào tai Nam Nhiễm, thấp giọng dỗ dành: "Uống thuốc thì bệnh mới tốt lên được."
Nam Nhiễm hừ nhẹ một tiếng: "Không tốt lên gì cả, ta không muốn uống." Mới nói xong, cô lại tiếp tục ho khan.
Dạ minh châu xấu xa còn lừa cô.
Trong đình hóng gió, Tam vương gia mệt mỏi xoa hai hàng lông mày.
Hai người bọn họ đang làm gì thế?
Ve vãn đánh yêu?
Không lẽ dân phong của Phong Nguyệt Quốc cởi mở như thế?
Trước mặt công chúng cũng có thể lôi lôi kéo kéo?
Hơn nữa không phải ban nãy lão Thất còn vô cùng tức giận sao?
Sao hiện tại mới thấy tiểu công chúa bỏ đi đã không màng thân phận đuổi theo là thế nào?
Thật không biết là hắn đang sợ cái gì!
Cho dù có bỏ đi thì cũng chỉ có thể trở về dịch quán, còn có thể chạy đến nơi nào?
Tam vương gia cầm quạt xếp đứng ở phía xa bực mình dùng sức quạt quạt hai cái. Sau đó tầm mắt bỗng nhiên thoáng nhìn về hướng Ngô Diệp đang quỳ trên đất.
Rõ ràng hai mắt vẫn ửng đỏ ngập nước nhưng ánh mắt nàng ta khi nhìn về phía Nam Nhiễm lại tràn đầy ghen ghét và vẻ không cam lòng.
Đôi mắt đào hoa của Hiên Viên Cảnh Vũ chuyển qua chuyển lại vài lần.
Cũng khá hấp dẫn phải xem cẩn thận a!
Hắn ta lớn giọng gọi: "Thất hoàng đệ, ân nhân của ngươi vẫn còn đang quỳ ở đây này!"
Nghe thấy giọng nói của hắn ta, Ngô Diệp vội vàng thu lại cảm xúc trong mắt, hơi cúi đầu, khôi phục lại bộ dáng sợ hãi và đáng thương ban đầu.
Hiên Viên Cảnh Vũ cười nhẹ một tiếng.
"Thất hoàng đệ, ân nhân của ngươi muốn đời đời kiếp kiếp hầu hạ bên cạnh ngươi, không bằng ngươi nạp nàng ta đi. Nói đến cùng thì nàng ta cũng từng cứu ngươi, cũng không dễ dàng gì."
Ân nhân cứu mạng a, Hiên Viên Cảnh Vũ ở đàng xa cân nhắc mấy chữ này.
Trước đó còn cảm thấy kỳ quái, không hiểu tại sao Hàn Tư lại đối xử lãnh đạm với Ngô Diệp như thế nhưng ban nãy theo lời của tiểu công chúa kia thì cuối cùng người cứu mạng Hàn Tư có phải Ngô Diệp hay không vẫn làm một dấu chấm hỏi.
Hắn ta mới dứt lời bên kia tiếng ho khan càng lúc càng nghiêm trọng hơn, hình như là lại tức giận nữa rồi.
Hiên Viên Cảnh Vũ vốn cho rằng sắp có chuyện xảy ra nào ngờ lại nghe được Hàn Tư nhẹ nhàng dỗ dàng.
"Chuyện phu nhân không muốn đương nhiên ta sẽ không làm. Phu nhân nói cái gì thì chính là cái đó."
Hiên Viên Cảnh Vũ ngẩn người, móc móc lỗ tai.
Phu nhân?
Hàn Tư đang gọi ai thế?
Hắn ta nghe nhầm sao?
Mới quay đầu đã thấy Hàn Tư vừa giúp Nam Nhiễm thuận khí vừa thấp giọng nói: "Phu nhân còn tức giận?"
Hiên Viên Cảnh Vũ không ngờ vị Thất hoàng đệ này của hắn ta lúc không biết xấu hổ lại đáng sợ như thế.
Còn chưa bái đường thành thân đã trực tiếp thăng thành phu nhân?
Chậc chậc chậc.
Ánh mắt của Hiên Viên Cảnh Vũ đảo quanh người Nam Nhiễm thêm vài lần.
Vị tiểu công chúa này đúng là có bản lĩnh.
Hắn ta đã từng gặp rất nhiều người, cũng từng nghĩ tới không biết cuối cùng Hàn Tư sẽ thành thân với ai.
Nghĩ đến với cái tính tình lạnh băng kia của Hàn Tư, có lẽ hắn sẽ thích loại nữ tử dịu dàng, nết na nào ngờ, cuối cùng lại rơi vào tay vị tiểu công chúa này.
Chương 798: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (68)
Một chữ cũng phu nhân hai chữ cũng phu nhân, vội vàng chạy đến để nàng đánh, nàng nói cái gì thì là cái đấy, chịu đánh xong thì còn phải dỗ dành ngược lại người ta.
Hiên Viên Cảnh Vũ xoa hai hàng lông mày, không thể không đánh giá lại vị công chúa điện hạ tên Nam Nhiễm này một lần nữa. Nhìn một hồi rồi lại chuyển sang nhìn Ngô Diệp đã cứng còng quỳ rạp xuống đất như hóa thạch, sự đối lập giữa hai người lập tức hiện lên rõ ràng.
Ngô Diệp vừa đáng thương vừa dịu dàng thì thế nào? Thất hoàng đệ vẫn không chịu bỏ chút xíu tình thương nhìn lại.
Ngược lại vị tiểu công chúa vừa ương ngạnh vừa bướng bỉnh khiến người ta hận đến ngứa răng này lại có thể khiến Thất hoàng đệ dùng hết mọi kiên nhẫn đối đãi, một chữ hai chữ cũng là phu nhân, thậm chí còn nhẹ giọng dỗ dàng từng chút một.
Nam Nhiễm dựa vào lòng Hàn Tư, được dỗ dành một
lúc lâu mới chịu ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó mới ngậm viên thuốc trong tay vào hắn vào miệng.
Viên thuốc này được điều chế đặc biệt, hương vị thảo dược không quá nặng ngược lại khi uống vào sẽ có hương thơm thoang thoảng và vị chua chua ngọt ngọt của quả mơ.
Tầm mắt Nam Nhiễm thoáng nhìn về phía Ngô Diệp ở trong đình.
Không phải người kia ỷ vào việc bản thân từng cứu mạng dạ minh châu nên mới chạy đến trước mặt cô bày trò sao?
Nam Nhiễm ngẩng đầu, cố gắng đứng thẳng nhìn Hàn Tư.
"Ta không mang ngươi trở về, đó là lỗi của ta, thật xin lỗi ngươi."
Vì chuyện dạ minh châu mất tích mà Nam Nhiễm tức giận rất lâu.
Hàn Tư lẳng lặng nhìn Nam Nhiễm, thấy cô không còn ho nữa, tinh thần cũng tốt hơn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, thuận miệng đáp.
"Ừ."
Cũng không biết là có nghe lọt tai hay không.
Nam Nhiễm bỗng nhiên giơ tay nắm lấy cổ áo của Hàn Tư, sau đó nhón chân cố gắng để bản thân đứng ngang bằng với hắn.
"Nhưng tình cổ của ngươi là do ta giải, cũng đã cho ngươi uống thuốc giữ mạng, lúc ấy ta vì đổi giải dược cho ngươi nên mới mất máu quá nhiều dẫn đến ngất xỉu. Ngươi đi lạc cũng không tự biết trở về sao? Ta đối với ngươi không tốt sao? Cái đồ hạt châu xấu xa!"
Nam Nhiễm tức đến mức ngửa đầu cắn mạnh một cái lên cằm hắn.
Hàn Tư nghe Nam Nhiễm nói, đứng im một chỗ trố mắt, có hơi kinh ngạc.
Nàng vừa mới nói gì?
Nàng đi tìm hắn? Cứu hắn?
Cả người Hàn Tư dần dần cứng ngắc.
Hắn nắm chặt tay, cúi đầu nhìn Nam Nhiễm, hắn nghĩ nên khống chế bản thân một chút.
Chỉ là những lời Nam Nhiễm vừa nói không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
Hắn duỗi tay ôm chặt vào lòng, cúi đầu, hỏi Nam Nhiễm: "Nàng đi tìm ta?"
Nam Nhiễm nghe giọng của hắn cảm giác như hắn vẫn chưa tin, cô bĩu môi: "Ta chỉ có một viên dạ minh châu sống là ngươi, ngươi mất tích thì đương nhiên ta phải đi tìm rồi."
Cô vốn muốn để chuyện này chìm vào trong dĩ vãng, dù sao trong suy nghĩ của một người bách chiến bách thắng như Nam Nhiễm, mấy chuyện như mất máu quá nhiều dẫn đến ngất xỉu này có hơi mất mặt.
Ban đầu cô cứ nghĩ quá trình không quan trọng, chỉ cần để hắn nhớ lại mọi chuyện để hắn biết cô cũng là ân nhân của hắn là được, đến lúc đó hắn sẽ không còn cảm thấy cái người ân nhân cứu mạng tên Ngô Diệp kia là đặc biệt nữa.
Nào ngờ, người này cứ một vừa hai phải muốn truy hỏi tới cùng.
Hàn Tư thấp giọng hỏi: "Nàng cứu ta, nàng cứu ta thế nào? Giải dược của tình cổ từ đâu mà có? Ở chỗ Trịnh Sam? Vì sao? Vì sao hắn ta lại cho nàng?"
Hắn từng bước ép sát, một lượt hỏi hết tất cả mọi chuyện.
Trước kia không muốn nhắc lại là vì mấy chuyện như được tình địch cứu này, hắn thà không bằng chết còn tốt hơn.
Sau khi đến Kim Sa Quốc, Trịnh Sam vẫn là đối tượng hắn cho người theo dõi chặt chẽ, bởi vì từng là ám vệ của Phong Nguyệt Quốc nên hắn cũng biết việc Trịnh Sam bị hoàng đế hạ độc.
Suy nghĩ cẩn thận thì mấy năm nay lão hoàng đế kai cũng chưa từng đưa thuốc giải cho hắn ta.
Mất máu quá nhiều, bệnh tim...
Hàn Tư không nói chuyện, hắn chỉ duỗi tay xé rách mảnh y phục trước ngực Nam Nhiễm.
Thủy Hoàn hoảng sợ la lớn: "Điện hạ!"
Hàn Tư liếc nhìn xung quanh một cái, sau đó không nói một lời ôm Nam Nhiễm bỏ đi.
Vì Hàn Tư quay lưng về phía đình hóng gió nên Nam Nhiễm được hắn che chở rất tốt, người phía sau hoàn toàn không thấy được cô, cho dù là Thủy Hoàn cũng chỉ nghe được tiếng y phục bị xé rách.