Edit: Minh Nguyệt
Beta: Beltious Soulia/Dã Linh
Chương 106 (1121):
Tiền Bối Bối nghe xong thiếu chút nữa tức chết.
"Bối Bối, hẳn em sẽ không để phải không? Người anh yêu là em, biệt thự vốn của Tiểu Quả, trả tiền cho cô ấy là việc nên làm."
Tiền Bối Bối hít sâu một hơi, "Diệc Thành, vậy tổng tài sản của chúng ta rốt cuộc là bao nhiêu?"
"Đều ở chỗ của mẹ, em yên tâm đi, mẹ sẽ không phung phí, bà cũng có không ít tiền. Ánh mắt bà rất tốt, mua cổ phiếu cái nào cũng chuẩn cả."
Tiền Bối Bối nhớ tới chuyện mấy người trong công ty bàn tán trước đó, phần lớn cổ phần trong công ty đều nằm trong tay Đường Quả.
Diệc Thành vất vả cực khổ kiếm nhiều tiền như vậy lại toàn vào trong túi của Đường Quả, trong lòng cô ta có chút không cam tâm, "Diệc Thành, anh đã từng nghĩ tới việc đơn độc mở công ty chưa?"
"Bối Bối, sao em lại nói chuyện này? Công ty này chính là do anh mở đó."
"Nhưng cổ phần của anh chỉ chiếm mấy phần trăm mà thôi."
"Như vậy đã rất nhiều rồi, trừ nhà họ Đường ra thì anh là cổ đông lớn nhất của công ty."
Tiền Bối Bối nói, "Anh vất vả cực khổ làm nhiều như vậy, nhưng đến cuối cùng phần lớn tiền đều bị những người khác lấy mất đi, em thấy bất bình thay cho anh."
"Bối Bối, tiền đủ là được rồi. Công ty này nếu không phải lúc trước có Tiểu Quả ủng hộ thì đã không thể đi được đến ngày hôm nay."
"Bối Bối, tình cảm của chúng ta đã làm tổn thương đến Tiểu Quả, cả đời này anh cũng sẽ không rời khỏi công ty này. Lúc trước anh đã đồng ý với Tiểu Quả sẽ cố gắng kinh doanh công ty. Cho tới bây giờ cô ấy chưa từng đạt được tình yêu của anh, việc duy nhất mà anh có thể làm là cố gắng phát triển công ty càng ngày càng tốt."
Trong mắt Lạc Diệc Thành ánh lên vẻ quyết tâm, "Bối Bối, em nhất định sẽ ủng hộ anh đúng không?"
"Đương nhiên."
Tiền Bối Bối rủ mắt xuống, cô ta còn có thể nói gì?
Đường Quả và Cổ Diệp tổ chức hôn lễ, rất nhiều người biết họ đều tới, bao gồm Lạc Diệc Thành, Tiền Bối Bối, mẹ Lạc và chị cả Lạc.
Mấy năm trước Tiền Bối Bối đi dự tiệc bị người chế nhạo nên đã rất nhiều năm rồi cô ta không đến những trường hợp như thế này.
Lần này đi, cô ta đột nhiên phát hiện, cô ta đứng bên cạnh Lạc Diệc Thành không xứng đôi. Dù chị cả Lạc hay mẹ Lạc cũng là một thân phú quý bức người, giống như họ chính là những người trong vòng này vậy.
Cô ta nhìn chung quanh, tựa như cảm nhận được vô số người chế giễu mình thì hận không thể chui vào kẽ đất.
Không có ai thèm tới chào hỏi cô ta. Những người tới chỉ chào hỏi Lạc Diệc Thành, mẹ Lạc, và chị cả Lạc.
Người đàn ông của chị cả Lạc mở trại nuôi heo, đã nổi tiếng khắp cả nước, càng làm càng phát triển, có mối liên hệ rất chặt chẽ với nhà họ Đường.
Tiền Bối Bối đột nhiên phát hiện ra, dường như rất nhiều người cô ta quen đều hợp tác với nhà họ Đường và Đường Quả. Đường Quả giống như đã đầu tư vào công ty của rất nhiều người.
Cô ta nhìn Đường Quả đang mặc áo cưới, nhìn cô ấy thật trẻ trung. Người đàn ông Cổ Diệp kia tuy rằng danh tiếng không tốt, nhưng cô ta nghe nói rằng anh ta đã chuyển toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa của mình sang danh nghĩa của Đường Quả.
Cô ta giật mình nhận ra, mình và Lạc Diệc Thành đã kết hôn nhiều năm như vậy, mẹ Lạc sẽ cho cô ta tiền tiêu vặt, cô ta cũng có tiền lương. Hàng năm, những lễ phục, châu báu đồ trang sức cần có thì mẹ Lạc cũng sẽ sắp xếp tốt. Nhưng đến tận bây giờ, cô ta cũng không biết trong nhà mình có bao nhiêu tài sản.
Sau khi Đường Quả và Cổ Diệp kết hôn thì lại đi khắp nơi du ngoạn. Cô là một người rất có khiếu đầu tư, giờ chỉ cần nằm kiếm tiền.
Những người dưới tay của Cổ Diệp cũng đều đã được mài giũa, cơ bản không cần anh xuất hiện. Từ đó hai người bắt đầu sống tiêu sái cả đời.
Mà cuộc sống phiền phức của Tiền Bối Bối, chỉ vừa mới bắt đầu.
Ngưu Kim Lan tìm cô ta đòi tiền, "Bối Bối, gần đây trong nhà xoay vòng vốn không được, Diệc Thành mở công ty lớn như vậy, hẳn con có thể lấy ra được ít tiền đúng không?"
=====
Chương 107 (1122):
Tiền Bối Bối muốn nói rằng cô ta không đưa nổi, tuy mỗi tháng mẹ Lạc đều cho cô ta không ít tiền tiêu vặt, cô ta cũng có tiền lương, nhưng chúng chẳng thấm vào đâu.
Nhìn Ngưu Kim Lan, lại nhớ việc lúc trước đã kiên cường thế nào nên cô ta đành phải đồng ý.
Sau khi về nhà, cô ta đem bán sạch những món trang sức mà mình rất ít khi đeo, đổi thành tiền đưa Ngưu Kim Lan.
Những món trang sức vừa mới bán không bao lâu thì mẹ Lạc đã biết.
"Con xem đi, may là mẹ để ý, đồ trang sức đắt như vậy mà cô ta nói bán liền bán. Ngưu Kim Lan kia cầm tiền
xong thì vô cùng hí hửng đi mua nhà cho con trai mình."
"Vẫn là mẹ có dự kiến trước, ánh mắt của em trai đúng là không trông mong gì được, Tiểu Quả tốt biết bao nhiêu, cả người đều chiêu tài. Không giống như cô ta, bại gia, thứ gì có được cũng đưa ra bên ngoài hết." Chị cả Lạc nói.
"Khẩu vị" của Ngưu Kim Lan càng lúc càng lớn, Tiền Bối Bối đột nhiên phát hiện ra cô ta hầu như đã bán sạch hết mọi đồ vật mình có thể bán mất rồi.
Cô ta đã đồng ý với Ngưu Kim Lan nên nhất định phải làm được. Bất đắc dĩ, cô ta đành phải đi hỏi Lạc Diệc Thành.
"Phía mẹ của em hình như không xoay vòng vốn được, chúng ta cũng không thể không giúp đúng không?"
"Bối Bối, em không cần giải thích, để anh đưa cho em."
Thật ra Lạc Diệc Thành cũng không cần dùng tiền, thứ gì mẹ Lạc cũng đều chuẩn bị cho hắn ta. Mỗi lần giữ lại một ít nên hắn ta cũng có được kha khá tiền.
Sau khi Tiền Bối Bối đưa tiền cho Ngưu Kim Lan, cô ta nhìn thấy hộp trang sức trống trơn, lại nhớ tới Cổ Diệp vậy mà lại chuyển hết tất cả tài sản cho Đường Quả. Trong lòng cô ta hơi bất bình, nhưng nghĩ lại thì Lạc Diệc Thành cũng dễ như trở bàn tay đưa tiền cho cô ta. Vậy nên cô ta quyết định, thỉnh thoảng tìm Lạc Diệc Thành xin ít tiền.
Một hai lần còn được, sau này cô ta còn xin nhiều lần hơn, khiến Lạc Diệc Thành nhịn không được mà hỏi.
"Diệc Thành, em chỉ là muốn xem thử một chút, lúc người đàn ông của em đưa tiền thì trong lòng sẽ có cảm giác gì."
Lạc Diệc Thành không hoài nghi nữa, "Hóa ra là thế, vậy sau này em muốn mua cái gì đều nói để anh đưa."
Tiền Bối Bối đã đánh giá thấp "khẩu vị" của Ngưu Kim Lan, bà ta thường xuyên tìm cô ta khóc lóc. Bây giờ Lạc Diệc Thành muốn cho cô ta tiền, cô ta cũng vung tay quá trán. Một là để thỏa mãn lòng hư vinh, hai là không muốn mất mặt.
Ngưu Kim Lan tưởng Tiền Bối Bối nắm trong tay quyền quản lý tài chính, càng ngày càng đòi nhiều hơn, tiền lấy được đều dùng để phụ cấp cho Tiền Trình Trình.
Mẹ Lạc lạnh lùng nhìn mọi chuyện xảy ra, chỉ cần bên phía Tiền Trình Trình kia có động tĩnh gì thì bà đều biết hết.
Người bà tìm đi theo dõi lại là người trong phòng làm việc của Cổ Diệp, người tương đối đáng tin cậy.
Cuối cùng có một bữa tiệc vô cùng quan trọng, Tiền Bối Bối phải có mặt cùng Lạc Diệc Thành.
Lúc cô ta nhìn vào hộp trang sức và giá quần áo trống trơn thì rốt cuộc cũng hoảng loạn.
Lễ phục và đồ trang sức đều mới chuẩn bị năm nay, nhưng vì Ngưu Kim Lan mà cô ta cầm đi bán hết. Bây giờ cô ta không lấy ra được.
Chuyện này bị mẹ Lạc vạch ra ngay trước mặt Lạc Diệc Thành.
Lạc Diệc Thành lần đầu tiên hoài nghi Tiền Bối Bối, hắn ta hỏi cô ta tiền và đồ đều đi đâu hết rồi. Tiền Bối Bối không nói nên lời, cuối cùng mẹ Lạc nói ra chân tướng, thiếu chút nữa làm Lạc Diệc Thành tức chết.
Trước trước sau sau nhiều tiền như vậy, vậy mà toàn bộ lại bị Tiền Bối Bối đem đi phụ cấp cho nhà mẹ đẻ, cộng lại cũng hơn ngàn vạn.
Tiền Bối Bối cũng không phải không biết, gút mắt giữa hắn và nhà họ Tiền.
"Bối Bối, tại sao em lại làm như vậy?"
"Em, em cũng không thể không giúp được mà?" Tiền Bối Bối tủi thân nói.
Lạc Diệc Thành nói, "Là bọn hắn sắp chết đói sao? Bây giờ em trai em đã có mấy căn nhà dưới danh nghĩa rồi, tất cả đều là do em chuyển tới đó."
Chuyện này, cuối cùng cũng không thể giải quyết được gì.
Chỉ là Lạc Diệc Thành đã sinh ra khoảng cách với Tiền Bối Bối.
Nhưng bên phía Ngưu Kim Lan cũng không dừng. Bà ta vẫn tìm Tiền Bối Bối đòi tiền, Tiền Bối Bối không đưa ra được, bà ta liền ôm Tiền Bối Bối mà khóc.
=====
Do hôm nay mình hơi bận nên giờ mới đăng truyện được ấy, xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ~