Edit: Minh Nguyệt
Beta: Beltious Soulia/Dã Linh
Chương 108 (1123):
Bà ta nói Tiền Bối Bối không hiếu thảo, bản thân làm phu nhân nhà giàu nhưng một chút tiền cũng không đưa ra để giúp cho nhà mẹ đẻ của mình.
Tiền Bối Bối không dám nói mình nghèo, không đưa nổi tiền, cũng không thể vì giữ thể diện mà làm việc quá sức mình được.
Trong lúc vô tình cô ta nhìn thấy vay qua mạng.
Cô ta vay qua mạng một khoảng tiền rất lớn, đưa cho Ngưu Kim Lan, đồng thời nói rằng đây là lần cuối cùng.
Cô ta định sẽ từ từ trả khoản vay này, không nghĩ tới công ty cho vay qua mạng gọi điện thoại đến đòi nợ rất nhanh. Cô ta không có tiền trả, bọn họ liền gọi điện thoại tới công ty của Lạc Diệc Thành.
Lúc ấy ánh mắt của người trong công ty vô cùng kỳ quái.
Lạc Diệc Thành nghe được Tiền Bối Bối thế mà vay qua mạng mấy trăm vạn cho Ngưu Kim Lan thì tức muốn xỉu, bây giờ còn thêm tiền lãi nữa, muốn trả hết cũng mấy ngàn vạn.
"Báo cảnh sát đi", mẹ Lạc rốt cuộc mở miệng, "Đầu tiên phải lấy lại số tiền mà Tiền Bối Bối đưa cho nhà họ Tiền đã, những chuyện khác nói sau."
Tiền Bối Bối nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của Lạc Diệc Thành thì mặt cô ta tái nhợt, khóe môi giật giật, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Ngưu Kim Lan là một kẻ vô lại, nhưng mẹ Lạc cũng không phải người hiền lành, bà tìm ra ghi chép về việc chuyển khoản, đồng thời tìm Tiền Bối Bối đến để đối chất, hỏi cô ta rằng số tiền này là cho Ngưu Kim Lan mượn hay là đưa cho Ngưu Kim Lan.
Tiền Bối Bối thấy Lạc Diệc Thành nhìn thì cúi đầu nói, "Mượn." Cô ta hiểu rất rõ mẹ mình có đức hạnh gì.
Bây giờ Diệc Thành đã thất vọng về cô ta rồi, cô ta không thể lại phạm sai lầm nữa.
Tiền đã lấy về được, khoản vay qua mạng vì có cảnh sát tham gia nên chỉ cần trả tiền vốn và lãi cần có. Còn công ty cho vay qua mạng kia cuối cùng bị niêm phong.
Tiền Bối Bối và Lạc Diệc Thành cũng thể quay về như trước được nữa.
Lạc Diệc Thành đem tất cả tâm huyết của mình dồn vào công ty. Tiền Bối Bối sợ bị Lạc Diệc Thành bỏ, con của mình cũng không quan tâm, mỗi ngày đều nỗ lực làm việc. Chẳng qua tâm tư của cô ta không ở nơi này, lại "nạp điện" trễ, qua mấy năm đã đến giới hạn cuối cùng, không còn cách nào tiến bộ.
Cô ta còn hoài nghi, Lạc Diệc Thành càng ngày càng ưu tú, liệu anh ấy có bị nữ thư ký dụ mất hay không. Vậy nên chỉ cần rảnh là cô ta thường xuyên đến nhìn Lạc Diệc Thành. Lạc Diệc Thành vừa trách cứ thì cô ta đã nước mắt lưng tròng, hắn ta cũng không tiện nói gì.
Cuối cùng Lạc Diệc Thành phải đổi hết thư ký thành nam, Tiền Bối Bối mới không đến thường xuyên như vậy.
Trong lúc bất tri bất giác, con của Tiền Bối Bối và Lạc Diệc Thành đã mười mấy tuổi.
Đứa bé này được mẹ Lạc dạy dỗ rất tốt, cũng không thân thiết với người không quan tâm đến mình là Tiền Bối Bối. Hai tuổi nó đã biết ghi nhớ, đến nay nó vẫn nhớ được ánh mắt căm ghét của Tiền Bối Bối với mình.
Sau này nó nghe được những chuyện mà Tiền Bối Bối làm thì trong lòng thấy chướng mắt với người mẹ này của mình, thậm chí cảm thấy sỉ nhục. Nhưng bởi vì mẹ Lạc dạy dỗ nó rất tốt, nên đến bây giờ nó cũng không để lộ ra. Còn đối với cha mình là Lạc Diệc Thành thì nó cũng không thân thiết.
Người mà nó thân chỉ có mẹ Lạc và cả nhà chị cả Lạc.
Lạc Diệc Thành đã làm cho công ty phát triển đứng đầu cả nước, Đường Quả cũng trở thành người giàu nhất cả nước.
Trong lòng Tiền Bối Bối ghen tị vô cùng.
Từ đầu tới cuối, cô ta vẫn luôn nhớ kỹ Lạc Diệc Thành nói với cô ta rằng tất cả tình yêu của anh ấy đều cho cô ta, vậy nên chỉ có thể dùng tiền để đền bù cho Đường Quả.
Bây giờ nghe câu nói này, Tiền Bối Bối chỉ cảm thấy khá nực cười. Nhưng cô ta sẽ không rời khỏi Lạc Diệc Thành, người cô ta yêu vẫn là Lạc Diệc Thành. Rồi sẽ có một ngày, Lạc Diệc Thành đem hết tất cả những gì anh ấy có cho cô ta. Cô ta tin tưởng vững chắc vào điều đó.
Đến khi công ty được Lạc Diệc Thành phát triển mạnh, tiến vào bảng xếp hạng toàn thế giới, tài sản của Đường Quả cũng theo đó mà tiến vào bảng xếp hạng thế giới. Cô trở thành danh nhân thế giới, là người đầu tiên dựa vào việc đầu tư vào công ty mà lọt vào bảng xếp hạng những người giàu có.
Tiền Bối Bối cúi đầu, cô ta cũng không đi xem những cái kia.
Ba mươi năm sau, mẹ Lạc qua đời.
Tiền Bối Bối cảm thấy cuối cùng cũng hết khổ rồi, không nghĩ tới, trong di chúc mẹ Lạc viết là tất cả tài sản do cháu của bà kế thừa.
=====
Chương 109 (1124) - Hoàn:
Còn tất cả cổ phần của Lạc Diệc Thành cũng đều dưới danh nghĩa con của bọn hắn, lúc nào cho, cô ta cũng không biết.
Cô ta nhìn thấy Lạc Diệc Thành tóc trắng xoá rồi nhưng vẫn nỗ lực làm việc. Cô ta nhịn không được mà nói, "Lạc Diệc Thành."
"Bối Bối?"
Tiền Bối Bối khóc, "Anh có thể dừng lại, nhìn em được hay không? Anh liều mạng làm việc như vậy vì điều gì? Người có được cổ phần kia đã chết, cô ta chết rồi, cô ta đã đem tất cả cổ phần đi quyên góp. Lạc Diệc Thành, anh không cần thiết phải vất vả công tác như vậy nữa."
"Không, anh vẫn cần, dù sao thì anh cũng đã đồng ý với cô ấy, chỉ
cần còn sống thì sẽ làm ở công ty này." Dù bây giờ hắn ta đã lui khỏi vị trí, xuống hàng hai.
"Thật đáng tiếc, không thể để cô ấy trở thành người giàu nhất thế giới, có lẽ cô ấy cũng thấy thật đáng tiếc nhỉ."
Vào lúc này, Tiền Bối Bối đột nhiên phát hiện, thật ra cô ta không chỉ không có được tiền của Lạc Diệc Thành, mà cô ta còn không đạt được trái tim của hắn ta. Không biết từ lúc nào, trái tim của Lạc Diệc Thành đã sớm trao cho người phụ nữ kia.
Chỉ là điều này, đến bản thân hắn ta cũng không phát hiện được.
"Lạc Diệc Thành, anh có yêu em không?"
Lạc Diệc Thành dừng một chút, mắt nhìn kỹ vào Tiền Bối Bối, tóc cô ta cũng đã hoa râm rồi. Hắn ta nói, "Đương nhiên yêu rồi, Bối Bối, tất cả tình cảm của anh đều cho em. Anh yêu em."
"Lạc Diệc Thành, em cũng yêu anh."
Tiền Bối Bối cười nói, trên thực tế, bọn hắn đã không còn yêu đối phương nữa rồi.
Chân ái, cái gì là chân ái?
Nếu Lạc Diệc Thành yêu cô, trong mấy chục năm qua cũng sẽ không tăng ca mỗi ngày như vậy, mà sẽ bằng lòng trở về nhà bầu bạn với cô ta.
Nếu cô ta yêu Lạc Diệc Thành, mỗi ngày cũng không cần phải tính toán như vậy, mẹ Lạc lúc nào sẽ chết, làm sao mới có thể lấy được thêm ít tiền từ trong tay Lạc Diệc Thành.
Thật ra bọn hắn đã sớm không còn yêu đối phương nữa, duy trì loại quan hệ ân ái như thế này chẳng qua là không muốn tự đánh vào mặt mình mà thôi.
Không nghĩ tới, lần lừa gạt này, một lần chính là cả một đời.
Dưới ánh đèn, Lạc Diệc Thành mỉm cười, tiếp tục viết bản kế hoạch. Tiền Bối Bối quay người rời đi, không có ý ngừng lại, cũng không hỏi Lạc Diệc Thành có đói bụng không, có mệt hay không.
Nếu cô ta yêu hắn ta, cô ta nhất định sẽ quan tâm đến sức khỏe của hắn ta, bảo hắn ta không nên thức đêm tăng ca.
Nếu hắn ta yêu cô ta, nhất định sẽ gọi cô ta lại, bảo cô ta chờ, một mình về nhà không an toàn đâu.
"Tiểu Quả à, qua mấy năm nữa, tôi thật sự không làm nổi nữa rồi, không có cách nào làm cả đời ở công ty."
"Không có cách nào, haizz, người đã già, không còn dùng được nữa."
"Em ra đi quá sớm, nếu em đợi thêm mấy năm nữa, tôi nhất định sẽ kiếm cho em nhiều tiền hơn, nói không chừng em còn có thể được xếp vào top 10 người giàu nhất thế giới. "
Lạc Diệc Thành vừa viết bản kế hoạch vừa lảm nhảm, "Bối Bối có lẽ lại tức giận rồi, cô ấy vốn là như vậy. Tôi đã nói với cô ấy rất nhiều lần, tất cả tình yêu của tôi đều cho cô ấy, nếu không thì tôi sẽ không kết hôn với cô ấy rồi."
"Em không hề do dự mà đồng ý kết hôn với tôi, ngay cả một hôn lễ ra dáng cũng không có, người nhà chúc phúc cũng không có, tất cả đều do tôi nhất thời xúc động, em vì giữ mặt mũi cho tôi nên đã đồng ý. Em còn lãng phí ba năm trên người của tôi, còn ủng hộ sự nghiệp của tôi như vậy, chăm sóc tốt cho người nhà của tôi như vậy, còn giúp thôn nhà họ Lạc của chúng tôi làm giàu."
"Công ty này là tâm huyết của tôi, cũng là tâm huyết của em, tôi đã từng nói sẽ vì em mà cố gắng làm việc, làm cho công ty phát triển nhất."
"Thứ mà tôi có thể đền bù cho em, chỉ có tiền. Dù sao tất cả tình yêu của tôi đều cho Bối Bối, nhưng cô ấy vẫn luôn giống một cô gái vậy, luôn thích tính toán chi li."
"Tiểu Quả, vì sao mà em cứ tốt mãi như vậy chứ? Haizz..."
....
[Ký chủ, có phải Lạc Diệc Thành thích cô không?]
"Thì đã sao? Ta lại không thích hắn ta, người mà ta thích là người keo kiệt với tất cả mọi người ấy." Đường Quả cười nhẹ một tiếng, "Đi thôi, đi tới một thế giới khác, hy vọng ở thế giới sau anh ấy sẽ ngoan một chút."
"Kiếp nào anh ấy cũng đều thề là kiếp sau nhất định sẽ rất ngoan."
Hệ thống: Lêu lêu lêu.
Khoe khoang!
=====
Thế giới 15 đã đến hồi kết rồi, cảm ơn mọi người đã cổ vũ và đồng hành cùng nhóm mình suốt thời gian qua.
Mai sẽ một thế giới mới cùng sự trở lại của bạn BeltiousSoulia với vai trò editor, mong các bạn tiếp tục ủng hộ nhóm nha.
Btw, đây là thế giới đầu tiên mình edit, nếu có chỗ nào chưa ổn thì mình mong các bạn góp ý để mình cải thiện nha. Cảm ơn các bạn rất nhiều