Ngân Hào ngẩn ra, nhíu mày nhìn chằm chằm Đường Quả, "Bệnh trong lòng? Có thể miêu tả cụ thể là thế nào không?"
Chàng đã giúp các thành viên trong bộ lạc trị rất nhiều bệnh, nhưng trước giờ vẫn bó tay với tâm bệnh nên có hơi hiếu kỳ.
Đường Quả đứng lên nhìn Ngân Hào, thấy Ngân Hào không được tự nhiên cho lắm mới lên tiếng, "Là mỗi ngày không thấy đại tư tế sẽ không thoải mái. Đại tư tế, ngài nói xem có phải em xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"
Mang tai Ngân Hào đỏ lên với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Chàng dời mắt đi, trong lòng phức tạp, giống cái nhỏ này nói thế có khác gì đang muốn yêu đâu.
Nhưng rồi thấy giống cái nhỏ hoang mang ngơ ngác, chàng vứt ngay suy nghĩ đó đi. Nàng còn nhỏ tuổi, hai năm nữa mới trưởng thành, hẳn là không cố ý.
Quá nhỏ tuổi, không hiểu được.
"Đại tư tế?"
"Về sau em có thể mỗi ngày đến thăm ngài được không? Nhìn thấy ngài là lòng em sẽ thoải mái." Đường Quả trộm ngắm người đàn ông sắc mặt phức tạp, mang tai đỏ bừng, trong lòng sướng muốn điên.
Hệ thống: Ký chủ đại đại quá xấu rồi, bắt nạt người ta xuyên qua không có ký ức, người ta hỏng bây giờ.
"Đại tư tế, ngài không nên không đồng ý. Người trong bộ lạc đều nói bệnh gì ngài cũng có thể trị, bệnh của em ngài cũng nên có thể trị."
Đường Quả thấy Ngân Hào không biết đáp thế nào, tốc độ nói rất nhanh, "Đại tư tế, trời tối rồi, em về đây. Nói rồi đó, mai em lại tìm ngài chữa bệnh."
Nói xong, cô xoay người chạy ra ngoài, Ngân Hào ngay cả một cơ hội phản đối cũng không có. Chàng đứng tại cửa nhà đá nhìn giống cái nhỏ ba chân bốn cẳng chạy về hang, khóe môi bất tri bất giác nhếch lên một nụ cười. Nhớ lại lời của cô, nụ cười của chàng dần cứng lại, hóa thành dở khóc dở cười.
Một giống cái