Bộ lạc người thú hoặc là ăn thịt sống, hoặc là phơi khô thịt, căn bản là sẽ không nấu ăn.
Bọn họ sống trong rừng rậm, cực kì sợ lửa, xem lửa như hồng thủy mãnh thú, nếu như không cần bọn họ sẽ không tiếp xúc với lửa, cho nên hầu như không có người thú không sợ lửa.
Vì người thú đã từng xảy ra rất nhiều chuyện một chút lửa có thể đốt sạch cả rừng, đốt sạch quê hương nên theo suy nghĩ của bọn họ, lửa chính là tà ác, là sẽ hủy diệt hết thảy.
Bọn họ biết lửa có thể nướng thịt, có đôi khi trong rừng cháy có thể nhặt được thịt thú hoang bị đốt để ăn. Giữa mùa đông, lửa sẽ mang đến ấm áp.
Từ mới bắt đầu không tiếp xúc với lửa, nhưng biết được lửa rất có ích, bộ lạc giữ lửa lại.
Trong bộ lạc Lạp Đa, người duy nhất không sợ lửa là đại tư tế. Mồi lửa ở gần nhà đá của đại tư tế, bình thường sẽ không có ai đi lấy lửa, mặc dù biết lửa có thể nấu chín thức ăn.
Ăn thịt cháy cũng chỉ tạm được, mùi vị cũng không phải quá tốt, đa số các thành viên vẫn không thích ăn, vẫn là gϊếŧ rồi ăn ngay.
Tối qua Cái Ân lấy thịt xong thì ném một miếng cho Ninh Lạc, để cô ta tự ăn.
Ninh Lạc thấy miếng thịt máu chảy ròng ròng, thiếu chút nữa nôn cả bữa tối hôm qua ra. Cô ta ra hiệu mình không ăn thịt sống.
Cái Ân nhớ ra có thể dùng lửa đốt thịt. Cái Ân tuy mạnh mẽ nhưng sợ lửa, nhưng rồi thấy giống cái của mình không ăn, vẫn đi lấy lửa cho. Hang động rất lớn, một chút lửa nhỏ không có vấn đề gì, vì thế hắn còn để không ít nước bên cạnh, sợ lửa lan ra.
Hắn ném thịt vào trong đống lửa, thấy Ninh Lạc trợn mắt há mồm, cuối cùng nướng một miếng thịt bảy chín tám cháy cho Ninh Lạc. Ninh Lạc cắn một miếng, cảm thấy quá khó nuốt. Thịt nướng không có gia vị thật khó ăn.
Cô ta nhìn đồ trong hang động, nảy ra ý nghĩ nấu canh thịt. Cái Ân phát hiện