"Đại tư tế ơi."
Đường Quả đứng ngoài nhà đá gọi một tiếng. Cô liếc mắt nhìn bát canh thịt đặt trên tảng đá ngoài cửa nhà. Hẳn là người trong bộ lạc không muốn đi vào quấy rầy Ngân Hào nên đặt canh thịt ngoài cửa.
Ngân Hào trong nhà ban đầu còn đờ người ta. Đợi một chút để kìm nén nội tâm dao động, chàng lãnh đạm mở miệng.
"A Quả Quả à?"
"Dạ là em. Đại tư tế, hôm qua em nói rồi đó." Đường Quả đứng ngoài cửa cười tủm tỉm, "Em nói rồi, ngày nào em cũng sẽ sang nhìn đại tư tế để chữa bệnh."
Đại tư tế đang cầm thạch khí thiếu chút nữa thì làm rơi. Chàng nghiêm mặt lại, "Biết rồi."
"Vậy.. Đại tư tế, em vào nha."
Không đợi Ngân Hào trả lời, Đường Quả đã đẩy cửa bện dây leo ra, đầu tiên là ngó vào quan sát, thấy Ngân Hào đàng hoàng ngồi bên trong rồi mới đi vào.
Hệ thống: Ký chủ nha, thật là một lời khó nói hết.
"Đại tư tế, em biết mùi hôm qua là thế nào rồi. Cái Ân nói cho mọi người biết."
Ngân Hào ngồi xếp bằng trên đất, trước mặt chàng là một bàn đá thấp bé. Bình thường có người đến xem bệnh hay xem bói đều ngồi trước bàn đá này.
Mà hai cái ghế đá kia là ghế đá duy nhất trong bộ lạc, còn tìm được ở đâu, chỉ sợ có mỗi Ngân Hào biết.
Đường Quả ngồi xếp bằng đối diện Ngân Hào, đôi mắt đẹp nhìn chàng không chớp. Cả người Ngân Hào căng cứng lên, mắt nhìn chằm chằm vào mai rùa, đây là công cụ để xem bói của chàng.
"Đại tư tế, quả nhiên nhìn ngài rồi, trong lòng em dễ chịu ngay."
"Ừ." Chàng đáp lại, da mặt căng lên, "A Quả Quả biết mùi thịt ở đâu ra rồi?"
"Dạ. Hóa ra là giống cái mới tới nấu canh thịt, còn thêm gia vị vào nên mùi mới thơm thế." Đường Quả nhớ đến bát canh ngoài cửa, liền