776.56
"Tướng công, mau kéo tên này ra ngoài dùng roi đánh." Đường Quả ôm tay Phong Minh, "Mấy kẻ xấu này cứ thích chia rẽ em với chàng."
Phong Ngọc còn muốn nói gì đó, ngoài cửa đã ùa vào rất nhiều cương thi bắt nhân vật của gã ra ngoài, buộc chặt trên cây cột cao, dùng roi tẩm nước muối đánh mạnh.
Phong Ngọc thất thần nhìn màn hình máy tính, trong đầu chỉ là, Tiểu Quả không nhớ gã, không nhớ tất cả những kỉ niệm của cả hai.
Cô coi cương thi vương là chồng mình, còn ỷ lại như thế, thật khiến tim gã tan nát.
Phong Ngọc ngây người một hồi lâu, cuối cùng quyết định hủy cương thi vương và trấn cương thi. Dù thế nào đi nữa, gã cũng phải đưa Tiểu Quả ra ngoài.
Ngón tay gã lướt trên bàn phím, mặc kệ công ty đang sốt ruột với chuyện game thực tế ảo. Gã hiện tại tạm thời không rảnh, phải dừng hạng mục này lại.
Bây giờ quan trọng nhất là tìm Tiểu Quả của gã về. Lần này gã sẽ không để mất cô nữa.
Gã muốn reset game, nhận ra mình không làm được, lại sợ hãi nếu cố gắng reset sẽ xuất hiện vấn đề, nên làm giống như trước, sao chép lại từ bản gốc, bắt đầu sửa code.
Gã nhận ra một quy luật, chỉ cần reset lại game, Tiểu Quả sẽ xuất hiện trong phần mới.
Đường Quả nhìn xuyên qua máy tính thấy tất cả những chuyện Phong Ngọc làm, cười nhẹ, "Ngây thơ." Từ lúc cô vào trong game đã không tính đi ra ngoài.
Cô muốn cho Phong Ngọc biết cô tồn tại, rõ ràng chạm tay là có thể với tới nhưng không tài nào biến mong ước thành hiện thực, muốn gã mãi mãi sống trong áy náy và đau khổ.
Mấy ngày liền, Phong Ngọc đắm chìm trong việc sửa mã code trò chơi, thậm chí còn có ý tưởng to gan là hủy cương thi vương, thay thế mình thành cương thi vương, dần dần có được tín nhiệm của Tiểu Quả và sau đó nghĩ cách đưa cô ra ngoài.
Đói bụng, gã đặt bừa một phần cơm hộp. Khát, hắn tìm đại cái gì đó để uống. Vì không có thời gian, gã đến luôn chỗ vòi nước uống nước máy.
Hạ Ý chết lặng ngồi một bên, đăng một bài lên phòng livestream nói có việc bận, mấy ngày cũng không livestream, nhìn Phong Ngọc điên cuồng.
Cô ta từng thấy Phong Ngọc làm việc bận rộn, nhưng chưa từng thấy gã vì đạt được mục đích mà không để ý bất cứ cái gì như bây giờ.
Cô ta không thể không xác nhận rằng Phong Ngọc thực sự thích Đường Quả.
Hạ Ý nhìn Phong Ngọc tươi cười, cả người đổ mồ hôi lạnh. Vốn dĩ cô ta chỉ nghĩ rằng Phong Ngọc quá thích Đường Quả, nhưng một ngày nọ, cô ta vô tình nghe được lời Phong Ngọc nói, sợ tới mức rét lạnh.
"Tiểu Quả, lúc này anh nhất định sẽ đưa em ra ngoài, không bao giờ tổn thương em nữa, được không?"
"Xin lỗi em, Tiểu Quả. Nếu anh biết em quan trọng như thế, anh nhất định sẽ không lập ra âm mưu này cướp thân thể của em đi."
Hạ Ý trợn mắt, không thể không bước lùi về phía sau, tim đập thình thịch, đầu óc như nổ tung ra, trống rỗng.
Mãi một lúc sau, cô ta mới hoàn hồn. Nhìn bóng dáng Phong Ngọc, hoảng hốt... Lần trước không phải ngoài ý muốn mà là Phong Ngọc làm ra?
"Anh không biết anh thành công đạt được mục đích, nhưng thực chất lại là thất bại." Phong Ngọc dường như đã quên hẳn sự tồn tại của Hạ Ý, vừa gõ code vừa nhớ lại những gì giữa mình và Đường Quả, bất tri bất giác kể hết tất cả mọi chuyện.
"Anh sẽ trả thân thể cho em. Chờ em khỏe rồi, chúng ta sẽ đi gặp bố mẹ em và xác định ngày cưới."
777.57
"Mẹ anh nhiều lần hỏi em, nhưng anh không biết nên nói với mẹ thế nào."
Sau lưng Hạ Ý phát lạnh, cho đến khi Phong Ngọc nói, "Còn Tiểu Ý, chúng ta sẽ từ từ nghĩ cách sau. Anh sẽ không làm chuyện tổn thương người khác nữa."
Trong lòng Hạ Ý trầm xuống. Cho nên, nếu không có thân thể thích hợp, cô ta sẽ mãi mãi là một sóng não sống trong máy tính cho đến lúc tiêu vong?
Cô ta mím môi lại, nhìn Phong Ngọc điên cuồng, quyết định bỏ đi.
Hạ Ý xoay người vào trong phòng, cầm thẻ, điện thoại, chứng minh thư, cuối cùng nhìn đống trang sức quý báu, cắn chặt răng, nhanh chóng bỏ một ít vào trong túi xách.
Cô ta không muốn là sóng não nữa. Không biết sau này sẽ thế nào, nhưng cô ta cần phải rời khỏi đây.
Chỉ cần rời khỏi đây, Phong Ngọc sẽ không tìm thấy cô ta, thân thể này là của cô ta.
Đường Quả đã cướp Phong Ngọc rồi, còn thân thể này là Phong Ngọc cướp cho cô ta. Cô ta không biết gì cả, sao phải gánh chịu hết tất cả hậu quả chứ.
Trước kia Phong Ngọc nói chuyện phải chiếm thân thể người khác, cô ta đã từ chối. Vì thế, cô ta không cần phải chịu trách nhiệm với chuyện này.
Vì sao cô ta phải chịu trách nhiệm chứ? Cô ta mới mất nhiều hơn được kia kìa. Vốn dĩ Phong Ngọc thích cô ta.
Thừa dịp Phong Ngọc không chú ý, Hạ Ý nhẹ nhàng mở cửa ra, trốn đi.
"Mọi chuyện là như thế."
Đường Quả nhờ hệ thống hỗ trợ đưa hình ảnh Phong Ngọc trong phòng và những lời gã nói ra cho Phong Minh xem.
Đều là người họ Phong, cần phải nói cho anh biết. Phong Minh rất đáng yêu, nhưng dù Phong Ngọc là cháu anh, nên ngược vẫn phải ngược. Đối với kẻ thù, cô chưa bao giờ nương tay. Nếu Phong Minh nghe xong rồi mà còn cầu tình cho gã, vậy thật xin lỗi, cô đành phải quẳng anh vào thùng rác.
[Ký chủ đại đại, Hạ Ý chạy rồi.] Hệ thống vẫn theo dõi bên ngoài, thấy Hạ Ý chạy trốn, có hơi bất bình, [Có cần phải nhắc nhở Phong Ngọc không? Chắc chắn hắn sẽ đưa Hạ Ý trở về.]
Đường Quả cong môi, "Không cần nhắc, đợi tí nữa Phong Ngọc phản ứng được sẽ đi bắt cô ta về. Để cho hai kẻ đó tự tổn thương nhau đi, ta không liên quan."
Phong Minh nhìn cô vợ nhỏ nhà mình cười lên, sau lưng đột nhiên rét lạnh, mau chóng ôm lấy cô, "Quả Quả chịu khổ rồi."
"Em còn thích nó không?" Phong Minh không xác định hỏi. Thằng não rỗng kia thật sự là cháu anh?
Đường Quả lắc đầu, "Thích gì chứ, đầu em có lỗ hay là bị cương thi ăn mất não?"
"Vậy Quả Quả thích anh không?" Phong Minh hơi mong chờ, "Theo thời gian hiện tại, anh đã xảy ra chuyện rất nhiều năm, thân thể đã sớm bị hủy, mãi mãi không thể ra ngoài. Nhưng thân thể của Quả Quả vẫn còn." Nếu cô muốn ra, anh thật sự không cản được.
Chỉ với chuyện Đường Quả có thể dễ dàng lấy hình ảnh bên ngoài ra cho anh xem, anh có thể thấy được cô vợ nhà mình không đơn giản.
"Anh muốn em ra ngoài không?"
"Đương nhiên là không." Phong Minh nói nhanh, "Chỉ là, nếu Quả Quả muốn về, anh không cản được, tuy rằng rất muốn cản."
"Ngoan ghê." Tâm trạng Đường Quả khá tốt, "Ngoan thế này, sao em ra ngoài được." Cô mỉm cười, "Thật ra thế giới mạng cũng không tệ." Cô nói, không giấu giếm, "Ngay từ lúc bắt đầu em đã không có ý định ra ngoài, nhưng không ngờ lại gặp được anh."
778.58
Phong Minh suиɠ sướиɠ, nhanh chóng ôm lấy cô vợ nhà mình, "Vậy anh đi cùng Tiểu Quả khắp internet nhé?"
"Được."
"Vậy Quả Quả muốn xử thằng cháu kia thế nào?" Tay Phong Minh hơi ngứa. Nếu có thể, anh rất muốn đập Phong Ngọc một trận.
Đường Quả thu lại nụ cười, nhìn Phong Ngọc điên cuồng viết code, "Cầu mà không được, không phải là cái kết thảm nhất hay sao?"
"Em muốn nó cầu mà không được, còn muốn hắn tận mắt thấy chúng ta trên mạng yêu nhau, kết hôn, mãi mãi bên nhau." Cô ngẩng đầu lên nhìn Phong Minh, "A Minh, anh có thấy thế tàn nhẫn quá không?"
"Không tàn nhẫn, không tàn nhẫn chút nào, đấy là nó đáng đời."
"Ý A Minh là, em làm gì A Minh cũng ủng hộ?" Đường Quả đổi chủ đề, "Sao lại không có chính kiến như thế."
Phong Minh vui mừng ôm cô, hôn lên trán cô, trong mắt chỉ có ý cười, "Chính kiến sao quan trọng bằng vợ được. Cháu thì lúc nào chẳng có, nhưng không có vợ rồi sẽ tìm không ra."
Cô vợ nhỏ muốn làm gì, đương nhiên là phải giơ hai tay ủng hộ.
Thấy cô vui vẻ, đầu anh chỉ toàn theo cô, theo cô, tất cả đều theo cô, cô muốn làm gì cứ nghe cô. Trước mặt cô, anh tự nguyện nâng cô lên vị trí cao nhất, nhìn cô tỏa sáng.
Nếu cô là ngôi sao, anh tuyệt đối sẽ không làm ánh trăng. Anh phải là khoảng trời đen kia, vây xung quanh cô, để cô lúc nào cũng cảm nhận được anh tồn tại.
Hệ thống: Phụt--- quả nhiên vẫn là chuyện anh chàng này làm được. Trước kia bán em ruột, giờ lại bán luôn cháu ruột, hợp với ký chủ nhà mình quá.
Không có nguyên tắc thế này, thật là tuyệt quá đi a a a.
Đặc biệt là khi thấy năng lượng tăng lên bùm bùm, hệ thống cảm thấy đời thống thật sáng sủa.
Đi theo ký chủ đại đại quả nhiên là sẽ có một đời thống nở hoa!
Hạ Ý mang theo những thứ có thể mang, nhanh chóng rời khỏi thành phố cô ta không quen thuộc. Cô ta lựa chọn một nơi xa để trốn. Cô ta biết, nhà Phong Ngọc giàu, gã làm nhà thiết kế game chỉ là vì thích thế thôi.
Cậu ấm nhà giàu như thế muốn tìm một người rất dễ dàng.
Trên đường, cô ta thay đổi đồ liên tục, cuối cùng đi vào một trấn nhỏ, nhanh chóng thuê nhà.
Không có khả năng dùng tài khoản livestream cũ, nhưng cô ta cũng không muốn làm việc khác như phục vụ bưng mâm gì đó. Cô ta tiếp tục livestream chơi game, mua sắm thiết bị, vẫn live trên nền tảng cũ, bắt đầu cuộc sống mới.
Chỉ là, đời không như mơ. Cô ta là một streamer