Có thể nói là gậy ông đập lưng ông.
Nhưng không ai giúp nguyên chủ sửa lại án oan cả.
"Mấy ngày nữa thì Ninh Tương Tư đến?"
[Bốn ngày nữa.]
"Vậy chờ đi."
[Ký chủ đại đại muốn làm thế nào? Có cản hay không?]
"Cản, phải cản chứ, sao lại không cản." Đường Quả treo người trên cây, mỉm cười nỏi, "Chuyện ta không thích nhất chính là nhìn đám đàn ông tởm lợm kia cưỡиɠ ɦϊếp con gái."
[Nhưng cô ta là Ninh Tương Tư.]
"Cũng thế. Để trừng phạt cô ta có đầy cách, ta không muốn dùng cách đó một chút nào. Nhưng cho cô ta một bài học cũng được."
Hệ thống không hiểu được ký chủ đại đại nhà mình. Tình cảm của con người thật phức tạp. Cứ mỗi lần nó cảm thấy mình đã hiểu được rồi thì ký chủ nói chuyện lại khiến nó cảm giác mình vẫn chẳng hiểu gì.
[Vậy ký chủ đại đại bảo phải dạy dỗ cô ta thế nào?]
"Để ta nghĩ đã."
Hệ thống rõ ràng cảm giác được ký chủ nhà mình đang không vui. Không phải vì Ninh Tương Tư mà vì cái thôn nhỏ mất tính người này.
Mấy ngày sau, Đường Quả chờ ở trên chạc cây nguyên chủ thường hay ngồi để đuổi các cô gái đi, nhìn nhóm nữ sinh đang tới gần.
Lúc này cô không cản lại mà để cho các cô ấy đi vào trong.
Sau đó, cô cũng bay vào theo. Vì linh hồn cô rất mạnh, nên dù Ninh Tương Tư có bật hack cũng không thể phát hiện ra cô tồn tại.
Nhóm Ninh Tương Tư được người trong thôn nhiệt tình chiêu đãi, vì trong nhóm cũng có mấy nam sinh.
Sang hôm sau, bọn chúng lại lừa nam sinh đi chơi, rồi lập tức nhốt Ninh Tương Tư và các bạn nữ vào trong hầm.
Đường Quả tận mắt thấy các cô giãy dụa, bị trói lại và bị bịt miệng.
Người trong thôn không cho các cô ăn uống, chờ các nam sinh đi hết rồi mới đưa các cô đã đói rã vài ngày đến mức mềm cả người ra khỏi hầm.
Đêm cũng ngày hôm đó, các cô gái không có sức lực bị đưa đến chỗ nhà trưởng thôn để người trong