Đúng, là chị ta mềm lòng.
"Tự ngẫm lại đi. Mười năm đến đây, mất mười năm thanh xuân, cuộc đời vốn dĩ rộng mở lại bị bọn chúng cướp mất. Tôi biết, cô muốn rời đi."
Đương nhiên.
"Xót con cũng đâu phải ở lại. Cô không đi, cô sẽ thành mấy mụ già kia, con cô cũng thành mấy thằng cưỡng bức hϊếρ ɖâʍ người khác."
"Về sau, lại có ba cô gái vô tội nữa vào nhà cô. Cô sẽ giống như mụ già đã cưỡng bức cô, cưỡng bách các cô ấy."
Lý Mỹ Vân nghĩ đến chuyện đó, hai mắt hoa lên.
Không, chị ta không muốn trở thành mụ già kia.
"Bọn chúng là tội phạm. Chỉ cần cô muốn, cô có thể đưa ba đứa con đi cùng mình. Đương nhiên, khó khăn cô phải đối mặt sẽ nhiều hơn. Một phụ nữ nuôi sống ba đứa con không dễ dàng gì, nhưng người ngoài kia sẽ không mặc kệ cô. Không phải là không có cơ hội được sống tốt ở ngoài kia."
Lý Mỹ Vân không biết ai đang nói chuyện với mình, nhưng chị ta dường như đã hiểu ra được gì đó, nói với cảnh sát, "Tôi sẽ đi. Nhưng tôi muốn đưa ba đứa con tôi theo cùng."
"Dựa theo tình hình của chị, chị có thể đưa con đi."
Lý Mỹ Vân cười tươi. Dưới trợ giúp của cảnh sát, người trong thôn không cản lại được.
Chị ta đưa con lên xe, Đường Quả bay trên nóc nhà cười một tiếng, "Hi vọng là có thể kiên trì được."
[Ký chủ đại đại, ý cô là, cô ta có khả năng không kiên trì được?]
Đường Quả cười nhẹ, "Ừ. Nơi này khiến cô ta bị tổn thương mà cô ta vẫn còn do dự, lại xót con, có thể thấy được tính cô ta rất dễ mềm lòng. Cô ta sống ở đây, xác thật không bị đánh bao nhiêu. Nhưng không phải là vì mẹ chồng và chồng cô ta là người tử tế hiền lành gì, mà là vì... cô ta nhu nhược, nhát gan, thấy cái kết của những cô gái bỏ trốn mà không dám phản kháng. Cô ta nghe