802.11
Muốn đi, được đưa đi.
Không muốn đi, ở lại.
Chu Lâm Lâm mong chờ có thể trừng phạt những kẻ ở đây. Nhưng với cái thôn đã chết lặng này, muốn xử phạt cũng không dễ dàng như thế. Người trong thôn không ít, đưa đàn bà con gái đi hết đã chọc giận chúng nó.
Hơn nữa, vì những đứa trẻ, không thể bắt hết tất cả đi.
Chu Lâm Lâm không chấp nhận được, nhưng không còn cách nào. Cô nói, muốn tìm một cô gái đã mất tích ba năm trước, nhưng người trong thôn đều phủ nhận rằng trong thôn không có người này.
Cảnh sát cũng tìm kiếm khắp nơi, nhưng không phát hiện ra được gì. Cuối cùng, Chu Lâm Lâm đành phải theo người nhà rời đi.
Cô giãy dụa không muốn. Lúc bị đưa đi, cô còn hét lên, nhất định sẽ liên lạc với người nhà của Đường Quả.
"Chắc là thất vọng lắm." Đường Quả nhìn Chu Lâm Lâm tức giận, cười nhẹ, "Không sao, ở đây cứ giao cho ta."
Còn người nhà của thân thể này, về sau tìm cũng được.
Chờ những người đó đi rồi, người trong thôn căm phẫn, nhưng không thể làm gì được.
Phê bình giáo dục gì chứ, tới đây cũng vô dụng thôi.
"Tôi nghĩ rồi, lúc trước có chết vài người. Chuyện này lạ như thế, chẳng lẽ lại đúng như lời mẹ con Đại Tráng nói, thôn ta có ma quỷ quấn lấy?"
Đối với những kẻ này, đàn bà con gái bị đưa đi chỉ khiến chúng nó tức giận chứ không tỉnh ngộ được. Đàn ông bị bắt đi là trưởng thôn và một số tên thường xuyên ra ngoài đưa phụ nữ vào, còn những người khác không bị làm sao cả.
Trưởng thôn bị bắt, bọn chúng ban đầu còn hơi hoảng, nhưng rất mau đã bầu ra trưởng thôn mới. Trong mắt bọn chúng, bọn chúng không làm sai cái gì, chỉ là người bên ngoài quá dã man.
Vợ là chúng nó dùng tiền để mua. Đàn bà không phải để sinh con à?
Những người đó cứ làm quá lên.
"Có khả năng có quỷ thật. Có cần tìm đạo sĩ đến đuổi đi không?"
"Cần đấy. Chuyện này quá kì quái. Trước giờ chưa từng nghe thấy có đứa con gái nào đào tẩu từ thôn ta ra ngoài. Xem ra là nữ quỷ làm."
"Đúng rồi, vẩy máu chó đen ngoài cửa đi, quỷ sợ cái này."
"Lau khô tượng Phật ngoài thôn nữa. Tổ tiên truyền xuống, chắc là vì tượng không sạch sẽ nên nữ quỷ mới chạy vào."
"Đúng đúng đúng, nhanh lên."
[Ký chủ đại đại, hiện tại cô định làm gì?] Hệ thống tò mò hỏi.
Đường Quả quét toàn thôn, "Đi tìm một người quen. Vừa nãy không thấy cô ấy xuất hiện, không biết sao rồi."
Hệ thống hiểu, là bạn của nguyên chủ.
Dựa theo ký ức, Đường Quả đi vào trong căn nhà cạnh nhà của nguyên chủ. Bạn cô ấy ở đây.
Cô bay vào, chỉ nhìn thấy hai ông bà già và một tên to con. Một nhà ba người ngồi trong phòng, lão già và gã đàn ông ngồi hút thuốc, còn mụ kia ngồi xổm trước cửa, mặt mũi ưu sầu.
"Xem ra tạm thời không mua gái được rồi." Mụ già nói.
Lão già hút một cái, thở ra, "Bọn người ngoài đúng là thích chõ mũi vào chuyện người khác. Thôn chúng ta mua vợ thế nào là chuyện của thôn chúng ta, lại nói chúng ta vứt tiền còn đưa người đi."
"Cũng tại con kia ghê gớm quá, nếu không chúng ta đã có cháu trai rồi." Lão lại hút thuốc, nói tiếp.
"Cũng tại Dũng Tử nữa, mua về rồi phải cố mà đợi, nhưng cứ hở ra là đánh." Mụ già đáp.
803.12
Gã đàn ông trầm mặc, ném thuốc trong tay xuống, táo tợn nói, "Còn không phải tại nó ghê quá, như con trâu. Đã bảo ở lại sinh con cho rồi, cũng đâu có bớt bát cơm của nó đâu."
"Kết quả lại hay rồi, hơn nửa đêm cầm dao chém tôi, nếu không phải tôi phản ứng nhanh, chắc chắn người bị chém chết là tôi."
Nụ cười trên mặt Đường Quả biến mất, "Ồ, hóa ra đã bị hắn chém chết."
"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa." Lão già có hơi không kiên nhẫn.
Mụ già đột nhiên thay đổi sắc mặt, "Ông, Dũng Tử, thấy nói trong thôn có nữ quỷ, chắc không phải Kỷ Vũ Phỉ đấy chứ?"
Kỷ Vũ Phỉ là bạn tốt của nguyên chủ.
Đường Quả cũng không ngờ cái kết của cô ấy lại thảm như thế.
Nguyên chủ không thể vào thôn, không biết được cái kết của Kỷ Vũ Phỉ. Đến lúc bị Phương Vân Trì tiêu diệt rồi cũng không biết.
"Chuyện này... Nói không chừng..." Lão già thôi không hút thuốc nữa. Ba người nhìn nhau, nhớ lại đêm hôm đó.
Kỷ Vũ Phỉ thể hiện hai ngày khiến bọn chúng tưởng cô rất ngoan, không ngờ rằng đêm đó cô cầm dao phay chém Dũng Tử.
Dũng Tử phản ứng nhanh, chỉ bị chém vào tay. Gã đẩy Kỷ Vũ Phỉ ra, la một tiếng. kinh động hai kẻ bên ngoài.
Cả hai vọt vào bắt giữ Kỷ Vũ Phỉ. Một dao đó chém Dũng Tử cực kì đau. Gã nhìn dao phay trên đất, không nghĩ ngợi gì, lập tức vớ lấy chém Kỷ Vũ Phỉ.
Bọn chúng nhớ rõ, lúc Kỷ Vũ Phỉ tắt thở còn cười lên, nói: "Chết cũng tốt, chết cũng tốt, trốn không được, chết tốt hơn."
Mãi sau cả nhà đầy máu rồi bọn chúng mới kịp phản ứng lại.
Bên ngoài có mưa, bọn chúng kéo người đi suốt đêm ra ngoài chôn.
Hiện giờ nhớ lại, kết hợp với án mạng trong thôn, trong lòng chúng nao nao.
"Đã đi mời đạo sĩ chưa?" Mụ già hỏi.
"Đi rồi. Tam Oa đi. Thằng đó hay ra ngoài, có nhiều cách, chắc là mấy ngày nữa sẽ đến." Dũng Tử trả lời.
Mụ già do dự một chút: "Hay là mai đi xem Kỷ Vũ Phỉ đi, đốt ít vàng mã cho nó."
Dũng Tử có hơi không đồng tình, nhưng nghĩ đến mấy gã chết oan trong thôn, vẫn gật đầu, "Được, mai đi hóa vàng. Chờ đạo sĩ đến, nếu thật sự là nó, không thể tha thứ được."
Rất mau, ba người về phòng mình ngủ.
Đường Quả ngồi trên nóc nhà, xung quanh vẫn là những tiểu quỷ kia. Cô lấy ra một viên đan bổ hồn, tiểu quỷ xung quanh ngửi thấy mùi, cẩn thận lại gần, tựa hồ đang hỏi xem có phải cô cho họ hay không.
"Cho chúng mày đấy. Mau ngưng tụ hồn thể đi, chốc tao hỏi chúng mày một tí."
Nghe Đường Quả nói thế, nhóm tiểu quỷ không khách khí gì, lập tức hấp thu đan bổ hồn.
Nửa đêm, hồn thể họ dần dần ngưng tụ thành hình, đủ để mở miệng nói chuyện.
Họ nhìn nhau, sau đó lạy Đường Quả một lạy.
Họ chết trong thôn, ngoài thôn có một tượng Phật nên không ra được. Vốn dĩ đã là hồn thể không thành hình, ra gặp tượng Phật sẽ bị tan ra.
Đã có nhiều người giống họ, hiện tại chỉ có thể thành oán khí trong thôn.
Vì có tượng Phật trấn giữ, oán khí không thể làm gì bọn ác độc trong thôn này.
"Kỷ Vũ Phỉ, có quen không?" Đường Quả hỏi, "Ba người kia có nhắc đến, cái cô bị bọn chúng chém chết ấy."
Nhóm tiểu quỷ vội vàng gật đầu, chỉ ra cửa thôn.
"Ra ngoài rồi?" Đường Quả nhíu mày.
804.13
Tiểu quỷ lắc đầu, một nữ quỷ nói, "Kỷ Vũ Phỉ muốn ra ngoài, cuối cùng bị ánh sáng của Phật tách ra, hiện tại thành oán khí trong thôn."
Tiểu quỷ nói xong, lập tức thấy được sắc mặt cô gái lạnh đi. Cô nhìn bên dưới, đảo qua căn phòng.
Cuối cùng, cô nhảy xuống, sau đó là vài tiếng kêu thảm thiết, và một chốc sau, cô lại bay lên.
Cô nhẹ nhàng hỏi, "Tượng Phật ở đâu?"
Cốt truyện có nhắc đến pho tượng Phật này. Nếu không có nó, với đạo hạnh gà mờ của Phương Vân Trì, hắn sẽ không gϊếŧ nổi nguyên chủ. Mỗi oán khí trong thôn thôi cũng đã cho hắn ăn đủ được rồi.
"Cô muốn qua đó ạ?" Gương mặt tái nhợt của nữ quỷ lộ ra thần sắc lo lắng, "Tượng Phật đáng sợ lắm. Trước kia trời mưa còn bị bùn đất vùi lấp, nhưng mấy ngày gần đây, bọn trong thôn đã lau khô rồi, chúng tôi không dám đi qua. Cô qua đó dễ bị tán hồn lắm."
"Cứ đưa tôi đi."
Tiểu quỷ không dám vi phạm mệnh lệnh của Đường Quả, cùng nhau bay xuống từ nóc nhà.
Càng gần cửa thôn, họ bay càng chậm. Đường Quả không có cảm giác gì cả, nhưng cô cũng lờ mờ nhận ra được chỗ tượng Phật, "Chờ ở đây, để tôi tự qua đó."
Những hồn thể này đến gần chỉ sợ sẽ tiêu tán.
Nhóm tiểu quỷ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng thấy Đường Quả lại gần cửa thôn, lại căng thẳng lên.
Chỉ trong mấy ngày, những chuyện Đường Quả làm khiến họ thực hả giận.
Trong số những người họ, có một vài là bị dụ vào, có một số đã khuất từ lâu, nhưng không ai là ngoại lệ, đều liên quan đến người trong thôn này.
Đường Quả xuất hiện, không thể nghi ngờ gì đã thắp lên rất nhiều hi vọng cho họ.
Mãi mới có hi vọng, lỡ lại mất đi, họ lại phải chờ tiếp ư.
Đường Quả nhẹ nhàng đến trước tượng Phật. Tượng Phật không lớn lắm, dài khoảng nửa cánh tay, rộng bằng một bàn tay. Thân tượng đã được lau sạch sẽ, bên ngoài lộ ra một chút Phật quang. Phật quang này không ảnh hưởng gì đến cô, nhưng đối với đám tiểu quỷ đằng sau, sức sát thương rất lớn.
Cô ngồi xuống, đưa tay cầm lấy tượng Phật. Tức khắc, tượng Phật tỏa ra ánh sáng vàng kim, đánh vào cô. Cô cười lên, phất tay đánh tan.
Đám tiểu quỷ đang lo lắng thấy thế, kích động bay tới bay lui.
Đường Quả cầm tượng Phật, cẩn thận nhìn một lúc, xác định đây là tượng Phật trừ tà chính thống, hẳn là cao nhân Phật đạo để lại đây.
Không biết có phải tổ tiên thôn này có ơn của vị cao nhân đó hay không mà mới có được tượng Phật này.
"Ngài phù hộ sai người rồi." Đường Quả nói, "Ngài tu đạo Phật, phù hộ thôn này bao nhiêu năm, tạo bấy nhiêu nghiệt, ngài có tội."
"Để ta đổi chỗ khác cho ngài."
Đường Quả mang tượng Phật đến chỗ ngã rẽ, khoét ra một cái hốc trên thân cây, đặt tượng Phật lên. "Ngài nhìn con đường tội