883.16
Đường Nặc Nguyệt rất kích động, nhưng để cho Tiêu Tấn không hoài nghi gì, cô thấp thỏm nắm lấy tay y, "Nữ hoàng muốn gặp ta, có phải muốn hại ta không?"
Móng tay Đường Nặc Nguyệt cực kỳ dài, khiến Tiêu Tấn vô cùng đau đớn.
Nhưng bây giờ y đang diễn là một nam tử thâm tình biết suy nghĩ cho Đường Nặc Nguyệt nên cố gắng chịu đau, vuốt mặt cô, "Đừng sợ. Nếu nàng sợ, ta vào cùng nàng, được chứ?"
"Thật sao?" Đường Nặc Nguyệt vui vẻ, "Tiêu Tấn, vậy tốt quá. Chàng đưa ta vào đi."
Tiêu Tấn cũng vui vẻ. Có khả năng vài cung, y có thể liên lạc với hai người kia.
Đến lúc đó có thể bàn bạc làm sao để tiến hành bước tiếp theo.
Đường Nặc Nguyệt cười ha ha trong lòng. Thằng chó chết này lộ ra biểu cảm thâm trầm như thế, nhất định là đang tính kế bà đây mà.
Tốt lắm, vậy bà cũng không khách khí.
Mỗi người một tâm tư tiến cung. Nhưng điểm chung là rất kích động.
Đường Quả đã sớm để hệ thống giám thị Đường Nặc Nguyệt sau khi Đường Nặc Nguyệt thông minh lên. Khi cả hai tiến cung, còn theo dõi phản ứng của bọn họ trong suốt chuyến đi.
Không thể không nói, Đường Nặc Nguyệt nhớ rất dai, biểu hiện vô cùng tốt, hầu như không thấy sơ hở. Cô thể hiện vô cùng tinh tế dáng vẻ của một nữ tử to cao nhưng sợ chết và đần độn.
Đường Nặc Nguyệt dùng sức nắm tay Tiêu Tấn, Tiêu Tấn ngoài cười nhưng trong không cười, cố nhịn.
Dù sao y cũng từng là hoàng tử, bị đối xử như thế, quá nhục nhã.
Đồ ngu này không biết y đang đau đến mức nào. Với cái bộ não ngu si kia, cũng không biết y sẽ bị thương. Y làm sao có thể thích nổi đồ ngu như thế chứ.
Sau khi thành công, nhất định phải gϊếŧ chết ả.
Đường Nặc Nguyệt cười lớn trong lòng. Mắt thằng chó này dữ như thế, nhất định là đang nghĩ xem nên gϊếŧ bà đây thế nào.
Ha ha, xin lỗi nhá, kiếp này bà còn bị mấy thằng chó tụi bay cạo chết nữa thì không phải uổng công sống lại à.
Cuối cùng cũng gặp được nữ hoàng trong truyền thuyết, trong lòng Đường Nặc Nguyệt kích động nhưng không dám thể hiện ra.
Cô chỉ thể hiện như bản thân trong kiếp trước.
"Nguyệt vương khanh có thể khôi phục, trẫm rất vui." Đường Quả nói, "Cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt, trẫm chờ đến ngày khanh ra sức vì Tây Thánh."
Đường Nặc Nguyệt không từ chối, nói theo Tiêu Tấn.
Tiêu Tấn rất hài lòng.
Đường Nặc Nguyệt cũng rất hài lòng. Tiêu Tấn thông minh, lợi dụng chút cũng không tệ.
"Vị này bên cạnh Nguyệt vương có hơi quen nhỉ?"
"Hồi bẩm bệ hạ, đây là Lục hoàng tử nước Tề, Tiêu Tấn." Đường Nặc Nguyệt thành thật trả lời, không hiểu vì sao nữ hoàng lại hỏi.
Kiếp trước nữ hoàng không chú ý đến Tiêu Tấn.
Nhưng nghĩ lại thì, cả hai nói chuyện cũng có nhiều chỗ khác nhau, vậy cũng bình thường.
"Nguyệt vương rất thích Lục hoàng tử?" Đường Quả mặt không cảm xúc hỏi thăm nhưng trong mắt có mấy phần lo lắng, "Lục hoàng tử có thích Nguyệt vương như thế không?"
Đường Nặc Nguyệt không hiểu gì, nhưng vẫn đáp lại, "Thần rất thích chàng."
"Ta cũng rất thích Nguyệt vương." Tiêu Tấn cũng vội vàng thể hiện lòng trung thành. Y nghĩ, nữ hoàng quan tâm đến Đường Nặc Nguyệt, hẳn là sợ hắn gây chuyện.
Đường Quả gật đầu một cái, "Cả hai lưỡng tình tương duyệt như thế, sao không đưa Lục hoàng tử vào phủ Nguyệt vương? Với thân phận của Lục hoàng tử, là trắc phu của Nguyệt vương được."
Đường Nặc Nguyệt: "..." Còn có thể như thế được à?
884.17
Tiêu Tấn: Trắc phu con mẹ mày.
"Tạ bệ hạ." Đường Nặc Nguyệt phản ứng lại, vội lộ ra một nụ cười ngốc nghếch.
Ha ha ha ha... Tiêu Tấn không phải kiêu căng ngạo mạn hay sao?
Lớn lên trong xã hội nam quyền, căn bản không thể nào chịu được bị một nữ tử cưới về.
Nhưng y đang đang một lòng say mê cô, cô cũng thể hiện mình rất thích y, nữ hoàng đề nghị như thế, cô đương nhiên phải vui vẻ đồng ý rồi.
Hiện tại bọn hắn chưa nói chuyện nữ hoàng có thể hại cô với cô, cô chỉ vô thức nghĩ rằng nữ hoàng không thích mình nên mới sợ.
Nhưng nữ hoàng ban hôn như thế, đương nhiên cô rất vui.
Tiêu Tấn là hoàng tử nước khác thì sao, cũng là bị bỏ rơi thôi. Tranh đấu thất bại, làm trắc phu với y còn tốt chán.
Tiêu Tấn lại không nghĩ thế. Y vốn đang chờ mượn thế lực của Tây Thánh để xoay người. Những kẻ ở nước Tề đưa y đến đây chính là để sỉ nhục y.
Chúng biết, Tây Thánh là do nữ tử thống trị, nam tử ở đây giống nữ tử nước Tề, địa vị thấp. Nam gả cho nữ, nữ có thể cưới rất nhiều nam.
Bây giờ nữ hoàng ban hôn, y không thể làm gì được vì hoàn cảnh hiện tại. Nếu Đường Nặc Nguyệt không đồng ý, y còn có cách để thoát thân. Nhưng Đường Nặc Nguyệt vui vẻ chấp nhận như vậy, y cũng chỉ có thể nhận.
"Nguyệt vương vui, trẫm cũng rất vui. Bao giờ thành hôn thì tự Nguyệt vương quyết định đi."
"Vâng, thưa bệ hạ." Đường Nặc Nguyệt vội vàng hành lễ. Nữ hoàng tốt quá đi mất, vậy mà hiểu rõ lòng cô như thế.
Nữ hoàng đáng yêu muốn ban hôn cho cô, mặc dù chỉ là bất chợt nghĩ ra, nhưng cô thật sự không định từ chối.
Cô đã từng thật lòng thích mấy tên tính kế mình. Làm lại lần nữa, cô muốn trả thù, cũng không ngại thân cận với chúng.
Ngủ bên cạnh cũng được, không vấn đề gì cả, nhưng cô sẽ không động lòng nữa. Tất nhiên ở Tây Thánh là nơi nữ tử vi tôn, cô vẫn nên nhập gia tùy tục, hưởng thụ cuộc sống như thế.
Đường Nặc Nguyệt thầm nghĩ, liếc qua Tiêu Tấn đang sầm mặt.
"Lục hoàng tử có gì bất mãn?" Đường Quả đột nhiên hỏi.
Tiêu Tấn vội vàng nở nụ cười, dù trong lòng đang hận muốn chết. "Không phải. Tiêu Tấn chỉ là đang rất vui, không nghĩ lại được nữ hoàng ban hôn, có thể quang minh chính đại ở bên cạnh vương gia."
"Thì ra là thế. Nguyệt vương mới khôi phục lại. Tiên hoàng đã từng dặn trẫm, nhất định phải chăm sóc Nguyệt vương thật tốt."
"Nguyệt vương là chị gái ruột thịt của trẫm, đã mất đi rất nhiều, nên chút yêu cầu nhỏ này trẫm đương nhiên muốn đáp ứng. Đôi bên lại lưỡng tình tương duyệt, trẫm phải thành toàn chuyện tốt này."
Đôi mắt Đường Nặc Nguyệt sáng lên. Đúng đúng, là hai chị em ruột, đương nhiên phải quan tâm nhau.
Đáng yêu quá, nữ hoàng là em gái cô đó.
Có điều, bây giờ chưa thể quá thân cận được, Tiêu Tấn sẽ nghi ngờ, nữ hoàng cũng sẽ nghi ngờ.
Cô không có dự định trở mặt với nữ hoàng, khiến nữ hoàng bất mãn.
"Nguyệt vương giờ đã khôi phục rồi, có mong muốn gì không?"
"Thần không có mong muốn gì cả." Đường Nặc Nguyệt liếc Tiêu Tấn, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng, "Hôm nay được nữ hoàng ban hôn, thần đã rất cảm kích."
Tiêu Tấn sắp tức đến bùng nổ.
"Vậy đã nghĩ ra ngày tốt nào chưa?"
"Thần sẽ về xem."
Đường Nặc Nguyệt nghĩ thầm, đương nhiên phải càng sớm càng tốt.
Đường Quả gật đầu một cái, "Được."
Rời đi, Đường Nặc Nguyệt cực kỳ vui vẻ. Tiêu Tấn để không bị nghi ngờ cũng chỉ giật giật khóe môi vui vẻ cùng cô, trong lòng không biết đã chửi bao nhiêu lần.
885.18
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Đường Nặc Nguyệt nắm lấy tay Tiêu Tấn, vui mừng, "Tiêu Tấn, ta vui quá. Ta còn đang lo nữ ngoài ngại thân phận chàng, sẽ ngăn cản đôi ta. Đến lúc đó ta lại không biết làm thế nào."
"Giờ tốt quá rồi, nữ hoàng tự hạ chỉ cho, ta không cần phải lo lắng gì nữa, có thể ở bên chàng được rồi."
Trong lòng Tiêu Tấn phiền não ghê gớm nhưng y không thể bộc lộ ra.
Dù sao chuyện này với tình huống của y hiện tại đúng là chuyện đáng để ăn mừng.
"Tiêu Tấn, ta về xem lịch ngay, nhất định phải chọn ngày tốt sớm làm xong chuyện."
Tiêu Tấn ngoài cười nhưng trong không cười, không hề vui vẻ chút nào, không biết đã nguyền rủa Đường Quả bao nhiêu lần.
Nữ hoàng sao lắm chuyện thế.
Vì bước đệm này mà y không thể liên lạc với hai người kia. Càng nghĩ y càng tức.
"Tiêu Tấn, trông chàng có vẻ không vui. Chàng không muốn thành thân với ta, hay là... Nghĩ rằng làm trắc phu của ta không được?" Đường Nặc Nguyệt ngưng cười, trên mặt cô đơn, "Nếu chàng không muốn, ta lập tức quay lại nói với nữ hoàng."
Tiêu Tấn vội cản lại, "Không có, Nguyệt Nhi hiểu lầm rồi. Ta chỉ cảm thấy quá vui thôi."
"Thật à?"
Tiêu Tấn còn có thể nói gì nữa. Y ôm lấy Đường Nặc Nguyệt, lộ ra biểu cảm thâm tình nhìn cô, giọng nói cũng chan chứa tình cảm, "Đương nhiên. Được ở cạnh Nguyệt Nhi, đương nhiên ta rất vui."
"Vậy tốt rồi." Đường Nặc Nguyệt ghé vào trong ngực Tiêu Tấn, rủ mi xuống. Tiêu Tấn không thấy được vẻ tính toán trong mắt cô.
Những tên này lừa gạt tình cảm của cô mà không tiếc hy sinh nhan sắc, ngày nào cũng biểu diễn yêu đương với cô, cũng không biết trong lòng có muốn ói hay không.
Đường Nặc Nguyệt về phủ, quả nhiên bận đến bù đầu.
Người tiên hoàng để lại một mực trung thành với cô. Lúc trước cô còn ngu ngốc, chắc chắn họ vẫn do dự với quyết định của cô, nghĩ xem làm vậy có gây thêm phiền phức cho cô không. Giờ cô đã trở lại bình thường, có nghĩa là tương lai không cần lo lắng nữa. Đương nhiên, không ai nghĩ đến chuyện gây sự với nữ hoàng. Nguyệt Vương bình thường và Nguyệt vương ngu ngốc, đãi ngộ của cả hai có sự khác biệt rất lớn.
Để tỏ lòng với Tiêu Tấn, Đường Nặc Nguyệt tung tin mình muốn nạp trắc phu ra, đến mức cả hoàng thành đều biết.
Vì cô cố ý nên chuyện này rất mau đã đến tai nước Tề bên kia. Người nước Tề cũng kinh hoàng, Lục hoàng tử điện hạ vậy mà cam nguyện thành trắc phu của một nữ tử, quá mất mặt.
Tiêu Tấn không hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bên nước Tề, nghe được tin này, tức gần chết.
Đã vậy trong phủ Đường Nặc Nguyệt còn có hai nam tử khác, một là vương phu Đan Ca, hai là phu thị Doãn Thu.
Sau khi Đường Nặc Nguyệt trở lại bình thường,