888.21
Cảnh Thừa vừa thở ra một hơi thì lập tức nghe thấy tiếng Đường Quả gọi, "Hoàng phu."
"Đây." Chàng vội vàng trả lời, đặt chén trà xuống một bên. Nghe giọng nói mềm như thế, tim chàng như bị mèo cào vậy.
Chàng không dám nhìn mặt nữ hoàng, cũng không biết từ bao giờ, sự chú ý của chàng dễ dàng bị nữ hoàng hấp dẫn như thế.
"Đỡ trẫm đứng lên."
Nghe thấy thế, trong lòng Cảnh Thừa phức tạp, nhưng chàng vẫn đi đến đỡ cô đứng lên. Nữ hoàng thật thơm. Rất thơm.
Không phải chàng nghĩ lung tung, chỉ là vô ý thôi.
Nữ hoàng còn hơi gầy. Lúc chạm vào nàng, chàng cảm giác như mình chạm đến tận xương nàng.
Ngẫm lại thì, trời chưa sáng nàng đã lên triều, tan triều rồi phải phê tấu chương, tuy ngày nào cũng có thời gian rảnh nhưng cũng không được nhàn rỗi giống nam tử hậu cung như chàng.
Ở đâu có chút chuyện là cả tháng nàng không có thời gian nghỉ ngơi.
Nàng cũng chỉ mới mười lăm, vẫn chỉ là một cô bé chưa thành niên.
Trong lòng Cảnh Thừa thương tiếc, không khỏi cảm thấy thương nữ hoàng.
Tuổi còn nhỏ mà phải quản lý cả quốc gia lớn như thế, không dễ chút nào.
Nghe nói cơ thể tiên hoàng không tốt, Chị ruột Đường Nặc Nguyệt của nữ hoàng sinh ra đã là người ngu. Nữ hoàng ra đời đại biểu cho tương lai của toàn Tây Thánh. Từ nhỏ nàng đã là thái tử, không có được một tuổi thơ vui vẻ.
"Hoàng phu luyện kiếm xong rồi?"
"Đã xong." Cảnh Thừa vội vàng trả lời, cứ cảm thấy giọng nói của nữ hoàng có hơi mềm.
Đương nhiên, chàng nghĩ là mình đã nghe nhầm.
"Ăn gì chưa? Luyện kiếm xong sẽ mất sức, nhất định phải ăn nhiều một chút."
Có lẽ cô chỉ thuận miệng hỏi nhưng trong lòng Cảnh Thừa vẫn có phần vui vẻ, "Còn chưa kịp."
"Đại tổng quản, mang thức ăn lên, chọn theo khẩu vị của hoàng phu. Lần sau nếu hoàng phu luyện kiếm nhớ phải chuẩn bị thức ăn thật kỹ, không được để chàng đói." Đường Quả giơ tay lên nói liên tục khiến trong lòng Cảnh Thừa không tin nổi.
Nữ hoàng quá quan tâm đến chàng.
Không thể không nói, tiến cung nhiều năm thế rồi, được nữ hoàng quan tâm như vậy, chàng khá vui.
Chàng vốn là hoàng phu, sống hòa thuận với nữ hoàng là tốt nhất. Hiện tại quan hệ của cả hai đúng là không tệ.
Đương nhiên chàng không hi vọng nữ hoàng sẽ thích chàng bao nhiêu. Từ ngày thành hoàng phu, chàng đã biết tương lai chàng có thể sẽ không có được một tình yêu đơn giản giống như cha mẹ chàng.
Có thể sống hòa thuận với nữ hoàng cũng khá.
Dù sao chàng vẫn là nam nhi, trên người có khí thế của nam nhi, không vì ở đây là Tây Thánh mà mất nó.
Chàng sẽ không vì không được nữ hoàng thích mà muốn chết muốn sống, tối đa là có hơi thất vọng thôi.
Rất mạ, đồ ăn được bưng lên.
Đường Quả chống cằm nhìn Cảnh Thừa không nhúc nhích, cười mỉm, "Hoàng phu ăn đi. Chàng mới luyện kiếm xong, phải bổ sung thêm thức ăn. Trước mặt trẫm chàng không cần khách khí."
Cảnh Thừa nhớ lại lần trước mình đã lộ nguyên hình trước mặt nữ hoàng, không giả vờ nữa.
"Vậy Cảnh Thừa không khách khí."
Đúng là chàng có hơi đói bụng thật. Nữ hoàng dung túng như thế, hoàn toàn không ngại chàng ăn nhiều, hảo cảm của chàng với nữ hoàng càng tăng cao.
Chàng thầm nghĩ, có nữ hoàng thế này quản lý Tây Thánh, nhất định Tây Thánh sẽ càng ngày càng tốt.
Đương nhiên chàng cũng sẽ tận tâm tận lực trợ giúp nữ hoàng, mãi mãi trung với nàng, nếu không sẽ có lỗi với ý tốt của nàng.
Nhớ đến các nam tử trong hậu cung, chàng lại có phần thương hại Đường Quả.
889.22
Hệ thống: "Ha ha ha ha, ký chủ, xem hoàng phu nhìn cô kia, đây là trung thành tuyệt đối đó. Cô đối xử tốt với người ta đến mấy, người ta chỉ nghĩ làm sao để trung thành với cô. Ký chủ, cô có phát biểu gì không?]
Đường Quả: "Đàn ông thận trọng chút cũng không sai, nếu vừa gặp đã thích ngay, không phải có hơi sơ suất à?"
"Chàng không có ký ức, sống chung với ta không được bao lâu, bây giờ không nghĩ đến ta cũng là bình thường mà?"
Hệ thống: Được thôi, nó hiểu rồi. Ký chủ đại đại lúc nào cũng có muôn vàn lý do để nó không thể phản bác nổi.
Cảnh Thừa lại quét sạch thức ăn trên bàn, xong xuôi còn vô thức lúng túng một chút.
Nhưng ánh mắt nữ hoàng nhìn chàng vẫn không khác thường, thậm chí cô còn cười lên, "Hoàng phu, bình thường có đủ ăn không? Hay trẫm thêm phần cho chàng?"
"Đủ rồi." Cảnh Thừa vội vàng trả lời. Chàng thật sự không đói, phần cơm kia đã đủ cho chàng ăn. Coi như không đủ, trong cung chàng còn có nhà bếp, có thể sai người làm.
"Vậy là tốt."
Đường Quả gật đầu, lại hỏi thăm, "Hoàng phu tiến cung được mấy năm?"
Cơ thể tiên hoàng không tốt, đã sớm hạ chỉ cho Cảnh Thừa. Ngay khi nguyên chủ được truyền hoàng vị, Cảnh Thừa đã tiến cung.
Tính ra cũng phải bốn năm năm trời.
"Năm năm."
"Chưa từng về nhà?"
Nhắc đến nhà, Cảnh Thừa cũng hơi nhớ nên thành thật gật đầu, "Chưa." Chàng có phần hâm mộ Nam Vân Xuyên và Tô Thanh, hai người này mới được cho phép về nhà mấy hôm trước.
Có thể nói, lấy được niềm vui của nữ hoàng vẫn có ích.
"Chàng chọn ngày đi, trẫm cùng về với chàng một chuyến."
Cảnh Thừa: "..." Suýt nữa quăng chén, nữ hoàng đang nghiêm túc?
Đôi mắt đẹp của Đường Quả một mực đặt lên gương mặt của Cảnh Thừa, "Hoàng phu? Chàng vui không?"
"Là rất vui." Trong lòng Cảnh Thừa kích động. Có thể về nhà đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng... nữ hoàng muốn về cùng chàng, chuyện này... chắc không được đâu?
"Chàng xem hôm nào được thì nói. Dạo này trẫm không bận chính sự lắm, lúc nào cũng có thể về cùng chàng."
Cảnh Thừa tỉnh táo lại. Nữ hoàng dự định làm bạn về nhà với chàng đúng là có hơi quá khoa trương, nên chàng đáp lại, "Hay là vẫn để thần tự về thôi."
Có cơ hội về thăm người nhà, đương nhiên chàng không muốn bỏ qua, nói không chừng cả đời chỉ có một lần như thế này. Mặc dù chàng là hoàng phu, tháng nào cũng có thể triệu kiến cha đến, nhưng chuyện này khác hẳn với chuyện về nhà.
"Sao lại thế được? Chàng là hoàng phu, lần đầu về nhà, chắc chắn muốn trẫm đi cùng." Đường Quả mỉm cười, "Trẫm cũng sắp thành niên rồi, cũng nên đưa chàng về một chuyến."
Nhắc đến trưởng thành, trong đầu Cảnh Thừa nghĩ loạn.
Nữ hoàng trưởng thành tức là sẽ bắt đầu sủng hạnh hậu cung. Bảo sao dạo này nữ hoàng chú ý nhiều đến chàng như thế.
Hóa ra chuyện nữ hoàng muốn chàng làm đó là giúp nàng sinh con, hẳn là không sai đâu?
Dù sao người thừa kế của nữ hoàng cũng rất quan trọng.
Nghĩ đi nghĩ lại, bên tai Cảnh Thừa hơi đỏ lên.
Chuyện sinh con này chàng đúng là phải phối hợp.
Có điều nữ hoàng lại không nói rõ ràng khiến chàng suýt nữa hiểu lầm.
"Vậy không biết ngày mai bệ hạ có rảnh không?" Chàng biết phận mình, nữ hoàng đã nghĩ đến chàng, đương nhiên phải thức thời.
Tương lai nữ hoàng có con của chàng thật, chàng ở trong cung này nhất định phải bảo vệ con thật tốt, không nên lui tuyệt đối không thể lui.
_
Editor: Em lạy anh luôn ạ Cảnh Thừa ơi
890.23
"Tai chàng ấy đỏ thế, không biết đang nghĩ gì." Đường Quả nói với hệ thống, "Bệnh của anh chàng này chẳng bao giờ đổi được."
Hệ thống: Ha ha, còn không phải tại cô trêu người ta à.
"Mai trẫm có thời gian. Đại tổng quản, đi chọn chút quà, mai mang về nhà hoàng phu."
Đường Quả không ở lại cung Cảnh Thừa bao lâu vì có cung nhân báo rằng Nam Vân Xuyên muốn gặp cô.
Nhớ đến hắn, cô vẫn quyết định đi gặp.
Thấy nụ cười của Cảnh Thừa biến mất, cô cười ha ha trong lòng, đứng lên. Vốn dĩ cô phải ra ngoài nhưng cô lại đến bên cạnh Cảnh Thừa.
Cảnh Thừa không rõ trong lòng mình có hơi không thoải mái.
Nữ hoàng rất ưu tú, nhưng nàng là nữ hoàng, không thể nào có một mình chàng được.
"Hoàng phu này."
"Bệ hạ có bận thì cứ đi đi." Cảnh Thừa thở phào trong lòng, nếu nữ hoàng cứ tiếp tục đối xử tốt với chàng như thế, chàng sẽ không kiềm được, sẽ thích nàng.
Đường Quả kéo tay áo Cảnh Thừa, "Hoàng phu, sao chàng lại đột nhiên mất hứng?"
"Bệ hạ, thần..."
"Vì ta đi gặp Nam Vân Xuyên đúng không?"
Cảnh Thừa không nói ra lời nổi, không thừa nhận là khi quân, mà thừa nhận lại chính là ghen tuông, nhất thời chàng không biết nên nói thế nào.
"Hoàng phu không cần lo, ta chỉ để ý chàng."
Đường Quả nâng cằm lên nhìn Cảnh Thừa, nghiêm túc nói, "Về sau chàng sẽ hiểu." Cô buông tay áo Cảnh Thừa ra, "Đừng không vui. Ta có kiếm phổ thượng hạng, chốc nữa sẽ cho người đưa chàng."
Nói xong Đường Quả mới đi.
Từ lúc được Đường Quả nắm lấy tay áo, tim Cảnh Thừa đã đập thật nhanh.
Chàng muốn kéo nữ hoàng vào lòng.
Nhưng cuối cùng, chàng vẫn phải kiềm chế lại. Vì nàng là nữ hoàng.
Cảnh Thừa có hơi ảo não. Nhưng nhớ lại những lời nữ hoàng vừa nói, chút không thoải mái trong lòng chàng tan đi.
Nữ hoàng đang giải thích với chàng vì sao muốn đi gặp Nam Vân Xuyên đúng không? Không phải vì nàng để ý Nam Vân Xuyên mà là có nguyên nhân khác?
Càng nghĩ Cảnh Thừa càng cảm thấy khó tin. Tâm tư nữ hoàng càng ngày càng khó đoán.
"Hoàng phu, có tiếp tục luyện kiếm nữa không ạ?"
Người trong cung Cảnh Thừa đều biết thói quen của chàng. Cứ không có việc gì chàng sẽ luyện kiếm. Hiện giờ nữ hoàng đã rời đi, theo tính chàng, chắc chắn sẽ say mê tập luyện.
Nhưng lần này Cảnh Thừa lại phất tay, "Không."
Nhớ tới hình ảnh trong hoa viên vừa rồi, chàng nói tiếp, "Hôm nay vẽ tranh."
Hình ảnh trong đầu không xóa đi được nên chàng rất muốn vẽ ra.
Cung nhân không hiểu gì nhưng vẫn nghe theo chàng.
_
Đường Quả ra khỏi cung, chưa đến bao lâu thì gặp Nam Vân Xuyên đang chờ trong ngự hoa viên.
"Bệ hạ." Nam Vân Xuyên thấy Đường Quả, vội chắp tay và khom lưng hành lễ. Đến khi Đường Quả cho phép hắn mới đứng thẳng lên, đôi mắt đào hoa