898.31
Đường Quả nhìn Đường Nặc Nguyệt, thầm ngạc nhiên.
[Ký chủ đại đại thấy chưa? Đường Nặc Nguyệt thoải mái hơn so với cô nhiều, co được giãn được, nói xàm nói láo cũng dỗ được Đan Ca. Xem chừng bây giờ hắn sẽ không nghe theo người khác nữa.]
[Ký chủ đại đại, học hỏi đi.] Hệ thống không thể không so đo, [Cô sớm làm gì đó với hoàng phu nhà cô đi, đừng nghiêm túc quá.]
Đường Quả xém nữa phun ra ngoài. Cô tưởng hệ thống đang muốn cô học cách lừa người của Đường Nặc Nguyệt, không ngờ hệ thống lại nghĩ lệch lạc, muốn cô đi đẩy ngã hoàng phu.
"Thống tử, mi đen rồi đấy."
[Ký chủ đại đại, tôi chỉ đang nói thật thôi. Cô nhìn Đường Nặc Nguyệt kia kìa, Tiêu Tấn đã thành người của cô ta, giờ Đan Ca cũng cam tâm tình nguyện trở thành người của cô ta. Tôi đoán Doãn Thu cũng sẽ sớm quỳ gối thôi. Còn Nam Vân Xuyên và Tô Thanh, vì đạt đến mục đích, nhất định cũng sẽ dính đến. Có điều bây giờ Đường Nặc Nguyệt đang theo phe ký chủ đại đại, chắc chắn sẽ không liên quan đến hai tên này, thiếu mất một chút niềm vui rồi.]
Đường Quả hơi nheo mắt lại, "Vậy ta cho cơ hội là được chứ gì. Hai tên này ta không cần, Đường Nặc Nguyệt thích chơi thì cứ chiều vậy."
Hệ thống vui mừng, xem ra ký chủ đại đại đã có quyết định rồi.
[Thế, ký chủ đại đại, cô định lúc nào gì gì đó với hoàng phu nhà cô?]
Đường Quả rất muốn giấu hệ thống đi, không biết từ bao giờ mà nó không đứng đắn như thế.
"Về sau có gặp nữ hệ thống, ta nhất định sẽ nói với mi." Đoạn, Đường Quả mở mắt ra, không nói chuyện với hệ thống nữa.
Hệ thống có hơi hối hận. Hình như nó đắc ý quá đà rồi?
"Bệ hạ tỉnh rồi?"
Dù đang đọc sách nhưng Cảnh Thừa vẫn chú ý Đường Quả từng giây từng phút. Cô nằm trên người chàng, vì thế mà chàng không hề nhúc nhích đến nửa canh giờ.
Đối với người tập võ mà nói thì chẳng có vấn đề gì, nhưng giữ nguyên một động tác trong thời gian dài vẫn hơi mệt một chút.
Cảnh Thừa đỡ Đường Quả dậy, cô nhận ra trên người mình còn có một tấm chăn lông, có thể thấy được Cảnh Thừa rất chu đáo, vậy mà lại sợ cô lạnh.
"Ta ngủ ngon lắm."
Đường Quả tươi cười nhìn Cảnh Thừa. Cô duỗi tay ra nắm tay chàng hỏi thăm, "Có tê không?"
Cảnh Thừa muốn nói không có nhưng ánh mắt cô quá sắc bén, chàng không thể làm gì khác ngoài trả lời "Có hơi hơi."
"Hoàng phu đúng là đồ ngốc."
Cảnh Thừa chỉ cười. Biết làm sao được, ai bảo chàng muốn nữ hoàng vui vẻ chứ? Chàng thật không nỡ cử động khiến nàng tỉnh giấc. Bình thường nhất định là nàng ngủ không ngon, vất vả lắm mới ngủ được như thế, sao chàng có thể nỡ đánh thức nàng.
"Ta rất thích ở chỗ hoàng phu." Đường Quả xoa bóp cánh tay cho Cảnh Thừa. Ban đầu chàng hơi kinh ngạc, nhưng giờ cũng đã thành quen. Đây là biểu hiện thích chàng của nữ hoàng, sao chàng có thể từ chối?
"Vậy bệ hạ phải đến thường xuyên." Chàng thuận miệng nói.
Đường Quả phì cười, "Đương nhiên rồi. Ở chỗ chàng ta ngủ ngon vậy mà."
Hệ thống: Gớm, ký chủ ở đâu chẳng ngủ ngon, có bao giờ thấy cô ngủ không ngon đâu. Thả thính không câu nào giống câu nào, toàn cho anh này hết.
Hôm sau, Nam Vân Xuyên và Tô Thanh hồi cung.
Bọn hắn vẫn như trước kia, Nam Vân Xuyên thường tìm Đường Quả để ra sức thể hiện bản thân, còn Tô Thanh thì thỉnh thoảng lộ tài cho Đường Quả thưởng thức.
899.32
Nhất thời, danh tiếng cả hai đã át mất hoàng phu. Dần dần, trong cung có tin hoàng phu thất sủng.
Ai cũng đợi hoàng phu đứng lên đấu với hai người kia. Đa số nam tử hậu cung đều mong hoàng phu có thể đấu được, như vậy bọn họ có thể ngư ông đắc lợi.
Đáng tiếc Cảnh Thừa lại không thỏa mãn mong muốn của bọn họ, cả ngày đóng cửa không ra ngoài, nghe nói chỉ mải tập võ luyện kiếm.
Không biết bao nhiêu phu lang thầm mắng, "Phí cả cái chức hoàng phu", "Thích luyện kiếm thế còn làm hoàng phu làm gì?"
Ngày nào Đường Quả cũng được mời đến ngự hoa viên vừa nghe Tô Thanh đàn vừa đánh cờ với Nam Vân Xuyên.
Ngồi đối diện với nhau, Đường Quả thường hướng đến một nơi vào đó mỉm cười, hầu như Tô Thanh và Nam Vân Xuyên không nhận ra được, nếu có cũng chỉ nghĩ là cô đang cười với cả hai.
Mà nơi Đường Quả nhìn là nóc đình phía đối diện. Hoàng phu vốn đang trong cung luyện kiếm hay đứng ở trong một góc trên đó, lộ ra một đôi mắt nhìn cô chằm chằm.
Cô bắt gặp được, nhất định sẽ cười với chàng một cái.
Cảnh Thừa cũng phiền muộn lắm chứ. Chàng chỉ muốn trộm xem mấy người đang làm gì, vậy mà lần nào cũng bị nữ hoàng phát hiện, đã vậy nàng còn cười với chàng, hoàn toàn không có ý trách cứ.
Ánh mắt ấy tràn đầy yêu thích và dung túng, rất dễ khiến người ta nóng tai.
Nữ hoàng thế này có thể không thích được sao?
"Bệ hạ thua rồi." Nam Vân Xuyên nhắc nhở.
Đường Quả bừng tỉnh, đúng là cô thua thật.
Hệ thống: Ký chủ đại đại, có câu sắc đẹp hại người, cô đã nghe qua chưa?
"Trẫm thua rồi."
Đường Quả nói với Đại tổng quản bên cạnh. "Mang cờ bạch ngọc qua đây, Vân Xuyên hợp với nó nhất."
Nam Vân Xuyên kinh hoàng. Bệ hạ rất quý cờ bạch ngọc, làm sao có thể đưa cho người khác?
"Bệ hạ, vậy không ổn lắm đâu?"
"Không có gì không ổn. Vân Xuyên xứng đáng."
Nam Vân Xuyên có mấy phần kích động trong lòng. Nhất là khi Đường Quả nhìn hắn dung túng, tim hắn đập nhanh vô cùng. Nữ hoàng đối xử với hắn càng ngày càng tốt, những gì hắn cần, những gì hắn muốn, nàng đồng ý hết.
Nếu như không phải... Có lẽ hắn sẽ vô cùng cảm động, còn có thể từ bỏ chuyện hắn phải làm.
"Vân Xuyên đây là đang vui đến choáng rồi." Giọng nói lạnh tanh của Tô Thanh vang lên khiến Nam Vân Xuyên bừng tỉnh.
Hắn vội vàng hành lễ cảm tạ. May là có Tô Thanh nhắc nhở, nếu không chỉ sợ hắn đã sớm chìm vào sự dịu dàng của nữ hoàng.
Đường Quả liếc Tô Thanh, nói, "Mấy hôm trước trẫm mới có được một cây cổ cầm, đã đưa cho nhạc công, độ vài hôm nữa sẽ mang cho Tô Thanh."
Tô Thanh cũng sững sờ, "Bệ hạ, cổ cầm rất quý, Tô Thanh không xứng."
"Trẫm nói chàng xứng là xứng. Nhạc công chỉnh âm, trẫm nghe như tiếng suối trong, đã nghĩ rằng nó rất xứng với Tô Thanh chàng."
"Được rồi, cứ quyết định vậy đi. Trẫm còn có chuyện phải xử lý."
Hai nam tử mang theo tâm trạng phức tạp nhìn Đường Quả rời đi.
Bọn hắn tưởng Đường Quả về xử lý chính sự, không hề biết cô lại lén đến cung hoàng phu.
Cảnh Thừa đã ngồi đợi cô từ trước, thấy cô đến đã nói ngay, "Bệ hạ hào phóng thật, cổ cầm và cờ bạch ngọc cũng đưa." Mặc dù biết rõ cô không có ý gì với hai người kia, nhưng chàng không kiềm được cơn ghen trong lòng, cực kỳ muốn ôm bệ hạ vào ngực.
"Ta rất hào phóng mới đúng." Đường Quả bước đến trước mặt Cảnh Thừa, "Nhưng còn một bảo vật ta sẽ không đưa ai khác, chỉ đưa chàng, thế nào?"
"Cái gì vậy?" Cảnh Thừa hiếu kỳ, chẳng lẽ lại là một thanh bảo kiếm?
Đường Quả nhìn thôi đã biết ngay chàng đang nghĩ gì. Cô cúi người xuống nói nhỏ bên tai chàng, "Là ta đó."
Cái gì?
Cảnh Thừa trợn tròn mắt, bệ hạ có ý gì?
900.33
Đầu óc chàng hơi loạn.
Chàng đã sớm biết, ở trước mặt chàng, nữ hoàng không hề đứng đắn, còn có một mặt khác.
Nữ hoàng trong mắt người ta chỉ có mấy biểu cảm: nghiêm túc, trầm tĩnh, khó đoán.
Nhưng ở trước mặt chàng, đôi mắt nữ hoàng trong sáng, viết rõ lên rằng người nàng nhìn trúng chính là chàng.
Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt ấy, trong lòng chàng lại nóng lên.
Có điều, chàng cũng không ngờ được nàng lại thẳng thắn nói với chàng như thế. Chàng nên đáp lại thế nào đây? Nói thế nào mới không lộ ra vẻ gấp gáp, lại có thể bảo trì phong độ bản thân, cũng không khiến nữ hoàng hiểu nhầm là chàng không thích?
"Hoàng phu, chàng đơ người ra đấy làm gì? Chẳng lẽ chàng không thích bảo vật này?"
"Không, không có. Thần rất thích."
Nghe Đường Quả hỏi, Cảnh Thừa gấp gáp hơn, không do dự nói ra cảm nhận trong lòng mình. Nói xong, tai chàng đỏ lên. Nhìn ánh mắt như đang cười của Đường Quả, chàng thở dài trong lòng, nữ hoàng lại trêu chàng.
Nhưng mà, thấy nữ hoàng vui vẻ, chàng cũng rất vui. Nhìn thẳng Đường Quả, chàng nói lại lần nữa, "Thần rất thích."
"Nếu bệ hạ nguyện ý tặng cho thần, thần nguyện ý dùng cả sinh mệnh để trân quý bệ hạ."
Nếu quãng đời còn lại có nữ hoàng làm bạn, chàng có thể quên đi chuyện ra chiến trường để ở trong cung với nàng.
"Bệ hạ, nàng nghi ngờ Nam Vân Xuyên và Tô Thanh, liệu có cần thần giúp gì không?"
Đường Quả ăn một miếng bánh ngọt, đáp lại, "Chàng không cần làm gì cả, cứ làm hoàng phu là được rồi. Không phải chuyện lớn, trẫm sẽ xử lý."
"Nhưng thần muốn biết."
Đối mặt với Cảnh Thừa nghiêm túc như thế, Đường Quả bật cười, "Được, vậy ta nói cho chàng." Cô nhích lại gần Cảnh Thừa, thấp giọng, "Bọn hắn muốn mạng của ta."
"Cái gì?" Cảnh Thừa bật dậy, sắc mặt khó nghiêm túc được nữa, lộ ra mấy phần tức giận, "Sao bọn chúng dám?" Nếu đây không phải hoàng cung, chàng rất muốn rút kiếm chém chết hai kẻ kia.
Đường Quả ngước mắt lên, cười, "Có gì mà không dám? Không chỉ muốn mạng ta, bọn hắn còn muốn lật đổ Tây Thánh, một lần nữa thành lập chế độ nam quyền, khôi phục địa vị của nam nhi."
Cô không hỏi Cảnh Thừa có ý kiến gì về mấy chuyện này không, chỉ đơn giản thuyết minh những gì hội kia muốn làm.
Hỏi Cảnh Thừa chuyện đó không phải đang làm khó chàng ư? Thân là nam tử, có mấy ai không muốn địa vị mình được tăng lên đâu, kể cả nam tử đã đang sống trong giàu sang.
Không gặp nguy hiểm còn được tăng địa vị, ai không muốn?
Tương tự, phụ nữ ở những quốc gia nam quyền kia, dù vẫn chịu đủ áp bách, dù đã chết lặng trong lòng, nhưng nếu không gặp bất cứ nguy hiểm gì, cũng nào có ai không muốn địa vị mình cao hơn?
Địa vị của nam tử Tây Thánh, cô không có ý định tăng lên. Ít nhất trong thời gian cô thống trị, cô không muốn làm quá nhiều chuyện.
Tây Thánh được như bây giờ là nhờ ơn các đời nữ hoàng Tây Thánh gian nan trả giá mới có.
Chưa nói đến chuyện cô có muốn hay không, chuyện khôi phục nam nữ bình đẳng cũng không phải ngày một ngày hai mà làm được. Một khi thay đổi giai cấp, Tây Thánh chắc chắn sẽ loạn.
Cô ở đây không được bao lâu, tuổi thọ nguyên chủ chỉ còn mấy năm, cộng thêm hai mươi năm của cô, không đủ để thay đổi được gì.
Cô không hứng thay đổi, cái gì tồn tại cũng có cái lý của nó. Sau này ở đây không có cô, Tây Thánh có thể tiếp tục với chế độ này, cũng có thể sẽ bị một người nào đó lật đổ.
901.34
Đương nhiên, cũng có thể phát triển thành quốc gia nam nữ bình đẳng.
Những chuyện này đều