903.36
Đường Quả đày Lý thị quân vào lãnh cung, lấy cớ là mạo phạm Nam Vân Xuyên.
Hậu cung không ngờ nữ hoàng sẽ làm thế, ngay cả Nam Vân Xuyên cũng không tưởng tượng ra nổi.
Vì có tấm vải lụa mà Lý đại nhân không tạo ra một chút sóng gió nào.
"Sao lại thế?"
Nam Vân Xuyên ngơ ngẩn. Hắn gian khổ hơn nửa ngày mới thuyết phục được Lý thị quân, kết quả là sang hôm sau, bệ hạ lại lấy lý do Lý thị quân mạo phạm hắn để đày người ta vào lãnh cung?
Tô Thanh nhíu mày, y cũng không ngờ đến được.
Đương nhiên, không ai nghĩ kế hoạch đã bại lộ.
Nếu lộ ra, Đường Quả thân là nữ hoàng, chắc chắn sẽ không tha thứ.
Lúc đó, vào lãnh cung không chỉ có Lý thị quân mà còn có bọn hắn.
Không phải mục đích bị lộ, vậy chỉ có thể là nữ hoàng đã thật sự để ý đến Nam Vân Xuyên, đã khắc sâu hắn vào trong tim.
Nam Vân Xuyên và Tô Thanh chỉ nghĩ được như thế. Tô Thanh cảm thấy khó giải quyết, còn Nam Vân Xuyên rối loạn, còn có một chút chua xót trong lòng.
Hắn tính kế nữ hoàng, tương lai còn có thể muốn mạng của nàng, vậy mà nàng, chỉ vì một phu lang mạo phạm hắn mà đày người ta vào lãnh cung. Tim người cũng là thịt, nói không cảm động là giả.
Cuối cùng, hắn vẫn thở dài một hơi. Quan điểm khác nhau, mưu cầu khác nhau. Muốn trách thì trách lúc hắn muốn lật đổ chế độ này thì nàng là nữ hoàng thôi. Cả hai đã chú định là kẻ thù rồi.
"Vân Xuyên, tỉnh táo lên. Xem như nàng ta đày Lý thị quân vào lãnh cung là vì để ý anh, nhưng anh đừng quên, nàng ta là nữ hoàng. Hôm nay để ý anh, rất có thể ngày mai sẽ đày anh vào lãnh cung. Chỉ khi chúng ta có quyền lực tối cao nhất, có thể tự thay đổi vận mệnh của mình thì mới tốt được. Đừng cảm động vì một chút dịu dàng con con."
Nam Vân Xuyên gật đầu, "Biết rồi. Ta chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ mục đích của chúng ta. Ngay từ khi bắt đầu chẳng phải đã không có đường lui rồi à?"
Sắc mặt Tô Thanh dịu đi một chút, "Sắp tới đừng đi tìm nữ hoàng thường xuyên nữa. Có được tín nhiệm và sủng ái là được rồi, chỉ sợ thịnh sủng nhất thời lại gây thù với người khác."
"Ta biết rồi." Nam Vân Xuyên cũng dự định ít đi gặp nữ hoàng hơn. Ngày nào cũng gặp, hắn sẽ phải đối mặt với đôi mắt chăm chú của nữ hoàng. Từng âm thanh của nàng đều là phân phó cho hắn, hắn sắp không chịu nổi.
Tô Thanh nhìn Nam Vân Xuyên, buông một tiếng thở dài: "Hay là cáo ốm đi. Để đầu óc tỉnh táo lại, sắp tới cứ để ta."
"Được." Nam Vân Xuyên không do dự gì cả, chấp nhận ngay. Nếu cứ tiếp tục, không biết hắn có thể bị phân tâm hay không nữa.
Cáo ốm là một ý không tệ.
Tô Thanh nheo mắt lại, "Ta có một kế hoạch rất tốt. Anh cáo ốm, ta để người ta chẩn bệnh truyền nhiễm cho anh, tốt nhất là bệnh phải cách ly. Như thế anh sẽ có hội xuất cung đi đến chỗ Đường Nặc Nguyệt."
Nam Vân Xuyên nhớ lại gương mặt say mê của Đường Nặc Nguyệt, không muốn lắm.
Nhưng vì mục đích cuối cùng, hắn vẫn chấp nhận.
Bên này, Đường Quả nghe được kế hoạch của cả hai, khó hiểu.
"Ta cảm thấy hơi lạ."
"Bệ hạ lạ cái gì?" Cảnh Thừa hỏi thăm.
Đường Quả chống cằm, một lúc sau mới lên tiếng: "Dù ta đối xử với bọn hắn tốt như thế, bọn hắn vẫn lựa chọn phản bội ta. Biết rõ phản bội ta sẽ phải trả giá lớn đến mức nào vẫn quyết định đi làm. Trong lòng dao động vẫn chọn như vậy. Chàng nói xem, liệu bọn hắn có hối hận không?"
Có không?
Nam Vân Xuyên, Tô Thanh, liệu có hối hận vì hôm nay đã lựa chọn không dừng bước không?
904.37
"Có." Cảnh Thừa đáp lại. Sau đó, chàng nắm lấy tay Đường Quả, "Một ngày nào đấy, bọn hắn sẽ nhớ lại bệ hạ tốt đến mức nào và sẽ biết mình đã bỏ lỡ cái gì."
"Cảnh Thừa, nếu như bọn hắn biết trước, liệu bọn hắn có lựa chọn như bây giờ không?"
Vấn đề này, Cảnh Thừa cũng đang tự hỏi.
Chàng lắc đầu, đáp lại, "Thần không biết nữa, vì thần sẽ không chọn sai. Thần vừa ý bệ hạ, bệ hạ vừa ý thần. Bệ hạ tốt với thần, thần cũng chỉ muốn ở bên cạnh bệ hạ."
"Chàng biết ăn nói thật."
Tâm tình Đường Quả tốt lên, "Thôi thôi, mặc kệ đi. Cho cơ hội mà không cần, vậy cũng đừng trách trẫm."
Ai cô cũng cho cơ hội. Không phải không thể cứu vãn, nhưng là tự bọn hắn không muốn thế. Mà cô thì lại không nương tay với kẻ thù.
Chưa đến hai ngày Nam Vân Xuyên đã cáo ốm.
Cũng không biết hai người bọn hắn làm trò gì mà thái y thật sự chẩn đoán ra bệnh truyền nhiễm và phải cách ly trị liệu. Để không ảnh hưởng đến sức khỏe của nữ hoàng và người trong cung, thái y đề nghị đưa Nam Vân Xuyên xuất cung an dưỡng.
Ban đầu Đường Quả không đồng ý, đương nhiên là cô cố ý làm vậy, phải nên do dự một chút.
Cuối cùng, cả triều đình cầu xin, cô mới đồng ý.
Vì thế, ai cũng biết nữ hoàng quan tâm đến Nam Vân Xuyên đến mức nào, đến nỗi suýt nữa để mình rơi vào nguy hiểm.
Cứ như vậy, Nam Vân Xuyên được đưa ra ngoài cung. Đến bao giờ mới khôi phục, thái y cũng không có thông tin chính xác.
Mấy ngày nay, đương nhiên Đường Quả vẫn giả vờ không vui một chút, thỉnh thoảng dạo qua ngự hoa viên.
Đương nhiên, tiếng đàn của Tô Thanh có thể giúp cô giải buồn.
Tô Thanh thấy nữ hoàng thỉnh thoảng nhìn mình, thầm cười nhạo trong lòng. Nam Vân Xuyên, nhìn đi, đây chính là nữ hoàng.
Coi như anh đi rồi, vẫn còn có ngàn vạn người có thể thay thế được anh. Anh chết, nữ hoàng cũng chỉ có thể buồn vì anh trong giây lát, chứ sẽ không làm gì cho anh cả.
Thế nên, sủng ái thì có ích gì?
Quyền lực vẫn quan trọng nhất.
"Tô Thanh đánh đàn rất tốt."
Tô Thanh đáp lại, "Bệ hạ thích là được rồi."
"Nhưng mà hình như tay Tô Thanh bị xước, không cần gảy nữa."
Lúc này Tô Thanh mới nhận ra mình đã mải suy nghĩ đến mức không biết tay mình bị xước.
"Gọi thái y đến đây."
"Bệ hạ, vết thương nhỏ thôi, không cần phiền đến thái y."
"Vậy cũng không được." Đường Quả vẫn muốn mời thái y. Cô nhíu mày lại, "Nhỡ Tô Thanh cũng giống Vân Xuyên, cũng bị bệnh, trong lòng trẫm sẽ rất đau khổ."
Tô Thanh khẽ giật mình. Hóa ra nữ hoàng vẫn không quên Nam Vân Xuyên?
"Ngày trước chỉ có chàng thân với Vân Xuyên, trẫm đành phải đến chỗ chàng mới cảm giác được sự tồn tại của chàng ấy. Không biết chàng ấy giờ sao rồi."
Tô Thanh nhìn nữ hoàng lâm vào trong hồi ức, cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Y biết cảm giác này không tốt. Nhưng bị nữ hoàng xem là thế thân của Nam Vân Xuyên lại càng không tốt hơn.
Y và Nam Vân Xuyên là hai người khác nhau. Không ngờ nữ hoàng đến đây nghe y đàn đến nửa tháng lại là vì Nam Vân Xuyên.
Đường Quả nhận ra được suy nghĩ của Tô Thanh, cười thầm trong lòng. Cô đi guốc trong bụng mấy tên này quá mà.
"Tô Thanh, chàng nhất định phải chú ý đến sức khỏe của bản thân, đừng để trẫm lo lắng."
Ân cần là thế, vào trong tai Tô Thanh lại không có ý như vậy.
Rõ ràng nữ hoàng coi y giống như Nam Vân Xuyên.
Nếu y cũng bệnh, nữ hoàng sẽ không có ai để nhớ đến Nam Vân Xuyên nữa.
905.38
"Bệ hạ để ý đến Tô Thanh như vậy là vì Vân Xuyên sao?"
Lúc này Tô Thanh mới xác định được, lúc nữ hoàng nhìn y, thật giống như đang từ y nhìn ra một người khác.
Y không quan tâm nữ hoàng thích ai, nhưng bị coi thành thế thân khiến y cực kỳ không thoải mái.
Bật thốt ra câu hỏi này, y cũng có hơi hối hận. Trước mặt nữ hoàng, hỏi một câu ngu xuẩn như này không hợp cách.
Lỡ chọc giận nữ hoàng, vậy bao nhiêu công sức trước giờ sẽ đổ xuống sông xuống bể hết.
"Bệ hạ thứ tội, Tô Thanh không nên hỏi những chuyện này."
Đường Quả bừng tỉnh, "Chàng nghĩ rằng trẫm nhìn thấy Vân Xuyên từ chàng?"
"Chẳng lẽ không phải?" Tô Thanh lại vô tình buột miệng.
Đường Quả lắc đầu, "Đúng là ở chỗ chàng, trẫm sẽ dễ nhớ đến Vân Xuyên, nhưng trẫm phân biệt hai chàng với nhau rất rõ ràng. Tính tình của cả hai cũng rất khác biệt. Vân Xuyên hiếu động, hoạt bát, thích cười, thích kể chuyện hài cho trẫm vui. Có chàng ấy, trẫm vui vẻ cả ngày. Nghe thấy tiếng chàng ấy, có bao nhiêu phiền muộn cũng tiêu tan."
Cô không có nói sai, đây thật sự là cảm giác của nguyên chủ với Nam Vân Xuyên.
Mười tuổi đã đăng cơ thành nữ hoàng, ngày nào cũng phải đối diện với triều đình đầy rẫy gian trá, dù tâm hồn có trưởng thành đến mức nào đi chăng nữa, nàng vẫn chỉ là một cô bé.
Căng thẳng quanh năm như vậy, đột nhiên có một người giống như Nam Vân Xuyên xuất hiện, sao nàng không thích cho được?
Nàng thích Nam Vân Xuyên cũng không phải là tình cảm nam nữ gì, chỉ đơn giản là Nam Vân Xuyên biết cách khiến nàng vui vẻ. Trên triều mệt mỏi bao nhiêu, sau khi gặp Nam Vân Xuyên sẽ tiêu hết.
Vì Nam Vân Xuyên mà thỉnh thoảng nàng cũng cười, dù rất nhạt.
Dù nàng không thể bộc lộ quá nhiều yêu thích với Nam Vân Xuyên, nàng vẫn thích ở cùng hắn.
Trong ký ức của nguyên chủ có miêu tả ấn tượng của nàng với Nam Vân Xuyên: một đôi mắt sáng ngời và một tiếng cười thỉnh thoảng xuất hiện, nghe vừa nhẹ nhõm vừa thoải mái.
Tô Thanh nghe Đường Quả nói, sững sờ. Hóa ra trong lòng nữ hoàng, Nam Vân Xuyên là như thế?
Y hơi tò mò, vậy trong lòng nữ hoàng, ấn tượng của y với nàng là gì?
"Còn Tô Thanh chàng khiến cho trẫm cảm thấy mình chìm vào trong thể giới của mình. Chàng và Vân Xuyên không giống nhau. Vân Xuyên cho trẫm tiếng cười, chàng cho trẫm yên lặng. Nghe tiếng đàn của chàng, trẫm cảm thấy yên bình. Khó lắm trẫm mới được yên bình như vậy."
Cô nói y nguyên cảm nhận của nguyên chủ ra. Sở dĩ nàng ấy đối xử tốt với bọn hắn không phải là không có nguyên nhân.
Có lẽ là do bọn hắn quá thu hút, cũng có thể là vì nàng ấy quá mệt mỏi.
Hai người xuất chúng như thế, nàng không