937.71
"Thần tham kiến bệ hạ."
Đường Nặc Nguyệt nơm nớp lo sợ. Cô hành lễ vô cùng quy củ và nghiêm túc, chỉ lo rằng em gái nữ hoàng sẽ nhớ lại chuyện lần trước.
"Được rồi, Nguyệt vương đứng lên đi."
"Tạ ơn bệ hạ."
Hoàng đế nói nhưng nghe thì cứ nghe, hành lễ vẫn cứ hành lễ.
Đường Quả thấy thế, không nhịn được cười.
Đường Nặc Nguyệt này mặt ngoài trông ngu ngu là thế, nhưng thực chất, sống lại lần hai đã trở nên thông minh hơn rất nhiều, rất giống với khôn ngoan giả vờ ngu xuẩn.
"Ngồi đi."
Đường Nặc Nguyệt vội vàng ngồi xuống, chỉ ngồi nửa mông, rất quy củ và cung kính.
"Đã khôi phục thế nào rồi? Có xuất hiện di chứng gì không?"
Nghe nữ hoàng quan tâm mình, Đường Nặc Nguyệt thả lỏng. Nữ hoàng không nhắc đến chuyện trước kia, đúng là không so đo thật.
"Đã khôi phục rất khá, không xuất hiện bệnh tật nào khác, tạ bệ hạ quan tâm."
Đường Quả cười nhạt, gật đầu, "Vậy trẫm yên tâm rồi."
"Nguyệt vương này."
Đường Nặc Nguyệt vội vàng ngồi thẳng. Em gái nữ hoàng chắc chắn có chuyện gì cần giao cho cô làm. Cô hơi buông mi xuống, không nhìn thẳng vào Đường Quả, quy củ đến mức không thể quy củ hơn.
"Thân thể khanh đã khôi phục thì cũng nên làm một ít chuyện. Trẫm chỉ có khanh là chị ruột, nhưng trước kia thân thể khanh không tốt, không thể vì nước phân ưu. Hiện tại khanh khỏe rồi, những nơi cần khanh, khanh cũng nên đi."
Đường Nặc Nguyệt ngơ ngác. Chỗ nào cần cô chứ?
"Gần đây trẫm nhận được mật báo, rằng đâu đâu cũng có tham quan ô lại. Chuyện đầu tiên trẫm muốn khanh làm chính là đến những nơi đó điều tra giúp trẫm. Chỉ cần có chứng cứ xác thực, có thể trực tiếp tru sát."
Đường Nặc Nguyệt chợt thấy lạnh. Nhiệm vụ quan trọng như thế mà giao cho cô ư? Em gái nữ hoàng, có phải có gì đó không đúng rồi không?
Editor: Beltious Soulia
Đăng trên w a//ttpad/.com/BeltiousSoulia
"Sao thế? Nguyệt vương có thắc mắc gì ư?"
Đường Nặc Nguyệt vội vàng lắc đầu, "Không có, thần chỉ đang nghĩ làm sao để thi hành nhiệm vụ."
"Ra là thế. Trẫm sẽ phái hai đại thần đi theo khanh. Cả hai đều là lão thần trong triều, trung với Tây Thánh. Khanh không rõ chỗ nào, cứ hỏi họ."
Đường Nặc Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, vậy là tốt rồi.
Tuy rằng cô sống mấy đời nhưng với chuyện quan trường vẫn rất mờ mịt. Nữ hoàng tín nhiệm cô như thế, đương nhiên cô sẽ không để cho nữ hoàng thất vọng.
Hai chị em mà, phải giúp đỡ nhau chứ?
Chỉ cần đôi bên một lòng là sẽ không sợ có người châm ngòi ly gián.
Vốn dĩ cô muốn làm một Vương gia nhàn rỗi, có điều hẳn là nữ hoàng không muốn, mà còn trọng dụng cô.
Cô không thể từ chối được. Nếu từ chối, nữ hoàng chăm chỉ sẽ xem thường người chị gái là cô đây, nghĩ rằng cô thật vô dụng.
"Vi thần tuân chỉ."
Đường Quả mỉm cười, Đường Nặc Nguyệt không phát hiện ra biểu cảm của cô.
"Ngày mai bắt đầu lên đường. Không cần lo lắng an nguy, trẫm sẽ an bài một đội bảo vệ cho khanh toàn bộ hành trình."
"Tạ ơn bệ hạ." Đường Nặc Nguyệt nghe thế, thiếu chút nữa đắc ý cười ra tiếng, nhưng nhớ ra gì đó nên vội vàng dừng lại, chắp tay tạ ơn.
Đường Nặc Nguyệt đi rồi, Đường Quả nhàn nhã nhấp một ngụm trà, "Có một chị gái cũng không tệ, ít nhất loại chuyện khó nhằn này không cần trẫm phải xuất chinh."
Hệ thống: Ký chủ đại đại chơi thâm quá.
Nó đã nhìn qua đống tấu chương, mấy nơi tham quan ô lại này không cùng một chỗ, Đường Nặc Nguyệt không mất đến ba bốn năm thì tra không nổi.
Hiện giờ suиɠ sướиɠ rời đi, đến lúc đó sẽ kêu cha gọi mẹ.
Ký chủ đại đại trả thù cũng đẳng cấp quá, Đường Nặc Nguyệt sợ là muốn mệt chết thôi.
938.72
"Đại tổng quản, đưa danh sách những nơi cần đi cho Nguyệt vương đi. Ngày mai đã lên đường, vừa đi vừa từ từ xem."
Đại tổng quản giật giật khóe miệng, vội vàng trả lời: "Vâng, thưa bệ hạ. Nô tỳ đi ngay đây."
Đại tổng quản nhìn chỗ tin mật kia, thầm than cho Nguyệt vương một lần.
Chẳng biết là bệ hạ trọng dụng Nguyệt vương hay đang hành Nguyệt vương nữa.
Chuyện này xử lý đâu có đơn giản, không mất ba bốn năm thì không xong.
Đường Nặc Nguyệt cao hứng về phủ, Vương phu Đan Ca lập tức tiến đến dò hỏi, "Vương gia, bệ hạ có phân phó gì sao?"
Thấy Đường Nặc Nguyệt không có việc gì, trong lòng Đan Ca cũng yên tâm. Hiện tại hắn một lòng với Vương gia, nàng không thể xảy ra chuyện gì được.
"Bệ hạ có việc quan trọng giao cho bổn vương, bổn vương có thể xác định được bệ hạ đang nghĩ cho bổn vương, nên nhất định bổn vương sẽ làm cho thỏa đáng."
Trên gương mặt Đan Ca lộ rõ vẻ vui mừng. Hắn thông minh, không dò hỏi là chuyện gì, chỉ chần chờ một lát: "Vậy Vương gia phải ra ngoài à?"
"Đúng vậy. Hẳn là sẽ không về trong một khoảng thời gian dài." Đường Nặc Nguyệt nhớ ra trong phủ còn có một Tiêu Tấn không an phận, nheo mắt lại. Cô vẫy tay với Đan Ca, Đan Ca cúi người xuống nghe cô thấp giọng nói: "Sau khi bổn vương đi rồi, trong phủ là chàng làm chủ, ai không an phận cứ việc xử lý. Đừng hại đến mạng người là được."
"Không xử lý nổi cứ đi gặp hoàng phu."
Đường Nặc Nguyệt biết rõ em gái nữ hoàng của cô sau khi mất trí nhớ chỉ độc sủng hoàng phu.
Ban đầu cô cũng nghi ngờ rằng em gái nữ hoàng bị người khác xuyên đến, nhưng gặp nhau rồi, cảm giác của cô với nữ hoàng vẫn y như thế.
Kể ra cũng lạ, nữ hoàng quên sạch nam tử hậu cung, trừ mỗi hoàng phu.
Đường Nặc Nguyệt không nghĩ nhiều nữa. Em gái nữ hoàng không bị xuyên, còn giao trọng trách cho cô, cô phải thể hiện thật tốt. Làm một Vương gia có ích tốt hơn làm một Vương gia nhàn hạ nhiều.
Chuyện trước kia mà nữ hoàng có thể chịu được, chứng tỏ rằng đây không phải là một vị quân vương hẹp hòi. Chỉ cần tôn kính, cả đời này cô sống cũng không tệ.
Đan Ca nghe Đường Nặc Nguyệt dặn dò, trong lòng an tâm.
Xem ra Vương gia đối đãi với hắn thật lòng, ngay cả lời này cũng nói ra được. Còn kẻ không an phận kia, hẳn là Tiêu Tấn rồi.
Đan Ca nhớ lại chuyện trước kia vô tình nhìn thấy, "Vương gia, có lần ta phát hiện ra Tiêu Tấn lẻn ra ngoài. Hắn biết võ, không phái người theo được, không biết hắn đi đâu."
"Không cần quan tâm chuyện ngoài phủ. Nữ hoàng của chúng ta rất tài giỏi, có gì không ổn, không xử lý được cứ vào cung bẩm báo hoàng phu, hiểu chưa? Ta sẽ để lại vài người bảo vệ chàng, muốn làm gì cứ làm đó."
Đường Nặc Nguyệt đương nhiên không thích Tiêu Tấn. Thân phận y phức tạp, bản lĩnh cũng khá, không gϊếŧ thẳng tay được. Đan Ca thức thời thế này, cô có thể giao quyền hành cho Đan Ca để hắn đối phó với Tiêu Tấn.
Đúng là lợi dụng, nhưng cô cho Đan Ca suиɠ sướиɠ cả đời, hắn thông minh như vậy đương nhiên sẽ biết lựa chọn thế nào.
Quả nhiên trên mặt Đan Ca chỉ có vui vẻ, vội vàng nói biết rồi.
Hôm sau, Đường Nặc Nguyệt lặng lẽ lên một chiếc xe ngựa đi ra ngoại thành.
"Má nó chứ!"
"Hình như bị lừa một vố rồi!"
939.73
Ra khỏi hoàng thành, lật tài liệu mật ra thấy nguyên một cái rương lớn, còn từ khắp nơi trên cả nước, Đường Nặc Nguyệt không nhịn được văng tục.
"Những nơi này là?" Cô hỏi người bên cạnh, tay cầm tài liệu run rẩy, giọng nói cũng run run, "Sao lại nhiều thế này? Hôm qua mang đến sao không bảo bổn vương một tiếng?"
"Vương gia nói cứ để một bên, ngày mai vừa đi vừa xem. Thuộc hạ tưởng Vương gia biết có nhiều rồi, nên..."
Đường Nặc Nguyệt: Nên mới không nói, rằng tài liệu mật có hơn trăm quyển, mỗi quyển một nơi khác nhau? Đi thế này đến bao giờ mới về hoàng thành được đây?
Đường Nặc Nguyệt nâng tài liệu, lệ rơi đầy mặt. Em gái nữ hoàng rốt cuộc đang tín nhiệm cô hay đang chơi cô vậy?
"Vương gia, đại tổng quản có truyền lời, vương gia bảo để hôm nay báo."
Đường Nặc Nguyệt than một tiếng, thuộc hạ này có phần không đáng tin, "Nói đi, chuyện gì?"
Editor: Beltious Soulia
Đăng trên w a//ttpad/.com/BeltiousSoulia
"Đại tổng quản nói, bệ hạ dặn Vương gia tra án cẩn thận, mỗi năm có thể về ăn Tết một lần và vào cung gặp bệ hạ, thời gian còn lại thì đành vất vả cho Vương gia rồi."
Đường Nặc Nguyệt tiếp tục thở dài, "Biết rồi."
Xem ra em gái nữ hoàng trọng dụng cô.
Nhìn đống tài liệu mật, cô cảm thấy thật áp lực. Nhớ đến hai đại nhân đồng hành cùng mình, trong lòng thoải mái hơn một chút. Đó là hai lão thần trong triều, trung với hoàng thất. Nữ hoàng đưa hai người này cho cô, có thể thấy rằng nữ hoàng rất lưu tâm những chuyện này.
Có nhiều nơi xuất hiện những chuyện như thế, cô không thể lười biếng được. Tuy cô không rõ nhiều chuyện ở nơi này, nhưng dù gì cô cũng là con người thời đại mới của thế kỷ hai mươi mốt, được nghe nhiều chuyện từ xa xưa, vẫn có chút kiến thức, có thể nhớ lại để sử dụng khi tra án.
Đường Nặc Nguyệt lật mở tài liệu, nhìn vài lượt rồi phẫn nộ.
Bảo sao nữ hoàng để ý đến thế, chỉ nhìn qua thôi cũng không thể không tức giận.
Đường Nặc Nguyệt chăm chỉ tra án, Đường Quả ngày ngày đúng giờ lên triều bãi triều, thời gian còn lại ngắm Cảnh Thừa luyện kiếm. Hai người sống với nhau càng ngày càng giống một cặp vợ chồng bình thường.
Ban đầu có đại thần muốn đưa người vào trong hậu cung rồi bị Đường Quả túm được điểm yếu, sau đó không ai dám ho he gì nữa. Ai cũng rõ nữ hoàng đã trưởng thành hơn và mạnh mẽ hơn, không dễ xoa nắn như trước.
Cảnh Thừa nhìn Đường Quả mạnh lên, trong lòng rất vui. Nhà họ Cảnh ban đầu còn kinh hãi, sau thấy nữ hoàng thật lòng với Cảnh Thừa, cả nhà càng thêm trung với nữ hoàng.
Ngày Đường Quả thành niên, Cảnh Thừa nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, cả hai cùng trải qua đêm thành niên đẹp đẽ.