942.76
Nhưng chàng cũng chỉ thuận miệng nói thôi, cũng không nghĩ Đường Quả nhớ rõ kiếp trước. Không ngờ rằng Đường Quả lại nghiêm túc gật đầu, "Đúng vậy, ta nhớ rõ. Nhận ra chàng vẫn đáng yêu như thế nên ta mới chào hỏi chàng."
"Nếu Quả Nhi ngứa mắt ta, nàng sẽ không cười với ta sao?" Cảnh Thừa nghĩ ra gì đó.
Đường Quả trả lời như thường, "Đương nhiên rồi. Ta ngứa mắt, hoặc chàng làm gì đó có lỗi với ta, không cần biết kiếp trước ra sao, ta vẫn sẽ không để ý đến chàng."
Thậm chí, còn trả thù chàng.
Cảnh Thừa bật cười, "Quả Nhi cứ yên tâm, ta sẽ không làm gì có lỗi với nàng. Dù là hiện tại, hay tương lai, thậm chí là kiếp sau."
Loáng thoáng, chàng cảm thấy nữ hoàng của chàng không giống như đang đùa. Nếu cả hai có kiếp sau thật, vậy thì tốt quá. Thời gian hai người bên nhau quá ngắn, chỉ có mười mấy năm, không đủ.
Sau ngày đó, chỉ cần Đường Quả không lên triều, cô ở đâu, chàng ở đó. Qua cuộc nói chuyện, chàng đã hiểu sơ qua ý định của cô. Cô làm gì chàng cũng thuận theo. Đương nhiên, trong lòng chàng vẫn ôm hy vọng, thầm nhủ biết đâu trong mười mấy năm nữa có thể sẽ có kỳ tích.
Editor: Beltious Soulia
Đăng trên w.att//pad.com/BeltiousSoulia
Thời gian trôi mau, lại năm năm nữa.
Đường Nặc Nguyệt mất gần mười năm để đi khắp Tây Thánh, cứ ở đâu có tham quan là sẽ có mặt cô. Có thể lo được chuyện gì, cô đều đi làm ngay.
Có nữ hoàng chống lưng cho, vạn sự vô ưu.
Bất tri bất giác, khắp nơi trên đất Tây thánh đều vang danh Đường Nặc Nguyệt. Người ta gọi cô là vương gia thích lo chuyện bao đồng. Quan viên sợ cô, hãi cô. Người dân thì ngược lại, hận không thể mời Đường Nặc Nguyệt đến chỗ mình du ngoạn. Chỉ cần Đường Nặc Nguyệt xuất hiện, ba năm cũng không ai dám giở trò.
Lại nhiều năm nữa qua đi, Đường Nặc Nguyệt đã có con, nhưng nữ hoàng vẫn chỉ có mỗi hoàng phu, không thấy mang thai.
Đại thần trong triều bắt đầu lo lắng không ai kế vị ngôi nữ hoàng, dâng tấu chương liên tục xin nữ hoàng nạp phu hầu, không thể vì hoàng phu mà khiến ngôi nữ hoàng không ai thừa kế.
Những năm này, Tây Thánh vô cùng yên ổn. Có Đường Nặc Nguyệt đi điều tra khắp nơi, ít ai dám làm loạn. Ngoại trừ thiên tai không thể đoán trước ra, mọi thứ đều tốt. Mà cho dù có thiên tai đến, có nữ hoàng giả với Nguyệt vương giả ở đây, mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng, thậm chí còn dự trước được tai họa. So với những nơi khác, người dân Tây Thánh sống ổn định nhất.
Lại nói đến Tô Thanh năm ấy mang tín vật đi, khởi đầu thật gian nan. Vốn dĩ y tưởng có thể dựa vào bản lĩnh của mình và thế lực tàn dư của Tiêu Tấn để khuấy động khởi nghĩa ở đâu đó. Nhưng sau khi khảo sát, y nhận ra rằng tuy nước Tề không yên ổn như Tây Thánh, ít nhất người dân cũng có cuộc sống ấm no, không đủ điều kiện để khởi nghĩa.
Nghĩ một hồi lâu, y đành bỏ ý định đó.
Cuối cùng, y tính toán ngầm phát triển thế lực, mặt ngoài đi làm quan ở nước Tề, từng bước thăng chức. Tiếp xúc với các quan chức cao cấp của nước Tề, đánh vào trong nước Tề càng thêm dễ dàng.
Một ngày nọ, cuối cùng y cũng có cơ hội.
Công chúa được thương yêu nhất nước Tề hình như để mắt đến y, muốn y thành phò mã.
Y suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng đồng ý.
Trở thành phò mã, khoảng cách đến làm hoàng đế càng thêm gần.
943.77
Hoàng tử nước Tề không ít, nhưng công chúa chỉ có một. Chỉ cần y lợi dụng được, tính kế được, y sẽ lấy danh công chúa bắt toàn bộ nước Tề, so với dấy lên khởi nghĩa dễ hơn nhiều.
Y cẩn thận tính toán, vì thành công mà không ngại cưới người mình không thích, còn có con. Mặt ngoài vẫn làm như mình yêu đến sâu đậm, nhưng trong lòng vẫn không thể quên được những gì mình làm đều là để có được nữ hoàng Tây Thánh.
Chờ bước lên bậc cao rồi, việc đầu tiên y cần làm đó là tấn công Tây Thánh, như thế nữ hoàng sẽ là của y.
Để có được nàng, y si cuồng.
Có đôi khi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, nhìn đôi mắt của mình, y không muốn nhìn thêm lần nữa. Chỉ cần liếc qua cũng thấy sâu trong đôi mắt ấy là mọi thủ đoạn chỉ để đạt đến mục đích. Y biết rõ rằng có rất nhiều người vô tội, nhưng y vẫn không thể không đi trên đường này.
Mười năm, y đã có được địa vị cao ở nước Tề. Hoàng đế hiện tại không tính truyền ngôi cho công chúa, các hoàng tử nước Tề chỉ cảm thấy y khá xuất sắc. Công chúa được chiều hư, không phòng bị gì cả. Chỉ vì không phòng bị nên y mới có thể ngầm phát triển thế lực.
Ban đầu Tiêu Tấn còn liên lạc với y, sau không biết tại sao mà tin tức của Tiêu Tấn càng ngày càng ít. Y cũng không để ý lắm. Vốn dĩ y cũng chỉ lợi dụng Tiêu Tấn, giờ Tiêu Tấn có muốn lấy lại thế lực cũng không có khả năng nữa. Đương nhiên, sau này đánh chiếm Tây Thánh rồi, y vẫn sẽ cho Tiêu Tấn vinh quang coi như trả ơn, với tiền đề là Tiêu Tấn không tranh giành giang sơn của y, không mơ tưởng đến người y thích.
Kế hoạch cho mười năm tiếp theo là kéo các hoàng tử xuống ngựa, khiến hoàng đế thất vọng, tốt nhất là phế bỏ bọn họ và đưa đến các nước khác làm con tin như Tiêu Tấn.
Y từng bước tính kế, không thể để hoàng đế biết được. Đã có kinh nghiệm từ trước nên mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió.
Nhìn đám hoàng tử hoảng loạn bị dẫn đi, nhìn ánh mắt thất vọng của hoàng đế, y rủ mắt xuống, vẻ mặt trung thành, ai cũng không nhận ra rằng y rắp tâm hại người.
Editor: Beltious Soulia
Đăng trên w.att//pad.com/BeltiousSoulia
Lại năm năm nữa. Hoàng đế nước Tề đột nhiên nhận ra con trai có thể truyền ngôi được gần như không có. Muốn chọn người nhỏ hơn, lại thấy không được trò trống gì. Ông nghĩ đến Tiêu Tấn. Y thông minh tài trí, chỉ có mỗi y là được nhất trong khi những người còn lại, lớn đã bị phế bỏ, nhỏ lại không hiểu gì.
"Tô Thanh, trước kia ngươi là người bên Tây Thánh à?"
Một ngày nọ, hoàng đế tìm đến Tô Thanh.
Tô Thanh đã sớm tìm được cách đáp lại: "Nơi nhi thần sinh ra không xa Tây Thánh lắm, có điều vẫn thuộc đất nước Tề ta. Nhiều lần cha thần cho đến Tây Thánh chơi."
Hoàng đế nghe thế cũng không hoài nghi gì. Nam tử Tây Thánh đa số mềm yếu như con gái, Tô Thanh đường hoàng như vậy, sao có thể là người Tây Thánh được.
Ông hỏi vậy là muốn Tô Thanh làm một chuyện.
944.78
Tô Thanh nghe hoàng đế nói muốn đón Tiêu Tấn về, trong lòng trầm xuống.
Không ngờ rằng y lật đổ hết các hoàng tử lại khiến cho hoàng đế nhớ đến Tiêu Tấn.
Đón Tiêu Tấn? Không thể.
Về Tây Thánh?
Chưa có được nước Tề, y không thể về Tây Thánh.
Tô Thanh chần chờ khiến cho hoàng đế không vui, "Sao vậy? Có gì khó nói à?"
"Phụ hoàng, không phải nhi thần không muốn đón Lục hoàng tử, mà là..."
"Là thế nào?" Sắc mặt hoàng đế khó coi, "Nói."
"Công chúa vẫn luôn chú ý đến tin tức của Lục hoàng tử. Nhiều năm trước Lục hoàng tử đã thành trắc phu của Nguyệt vương bên đó, gần đây cũng có tin thân thể của Lục hoàng tử không tốt, chỉ sợ không thể đi đường xa."
Hoàng đế không tin: "Thật ư?"
"Nếu không tin, phụ hoàng cứ ngầm phái người sang đó. Nếu nhi tử đến đón người, không biết có thể khiến bên kia không hài lòng hay không. Năm ấy Lục hoàng tử sang đó, giờ nói đón về là đón về ngay, sợ sẽ khiến người bên đó bất mãn."
"Cũng đúng. Trẫm sẽ phái người điều tra."
Tô Thanh đã chờ đợi những lời này từ lâu. Tiêu Tấn không truyền tin cho y, nhưng y vẫn có tin tức của Tiêu Tấn. Đường Nặc Nguyệt mấy năm nay thay đổi rất nhiều, cuộc sống của Tiêu Tấn không tốt lắm. Nghe đâu nhiều thế lực của Tiêu Tấn ở Tây Thánh đã bị Đường Nặc Nguyệt loại bỏ, không biết là tiện tay hay cố ý.
Hoàng đế tự đi tra mới biết Tiêu Tấn đã không hợp với ngôi hoàng đế. Nếu y sang đó đón người rồi mang về một người không thể thừa kế, hoàng đế sẽ là người đầu tiên quở trách y.
Hoàng đế đi ngay hôm sau, đến mấy tháng mới về. Có được tin tức của Tiêu Tấn, ông không bao giờ đề cập đến chuyện đưa Tiêu Tấn về nước nữa, như thế đã quên luôn mình có con trai như vậy.
Mà Tiêu Tấn trong phủ Đường Nặc Nguyệt sa sầm mặt mũi, rũ xuống nghe vương phu Đan Ca dạy bảo.
"Ngươi lại ra ngoài vứt mặt mũi của vương gia! An phận ở trong phủ hưởng cẩm y ngọc thực không tốt à?"
Tiêu Tấn không nói, Đan Ca cũng không tức giận, "Vương gia vất vả cả ngày, ngươi lại còn định ra phủ làm mấy chuyện vớ vẩn. Từ giờ trở đi đừng ra khỏi phủ nữa."
"Ngươi..."
Đan Ca cười, "Ta làm sao? Ta là vương phu, ngươi cùng lắm cũng chỉ là một trắc phu. Ngoài kia có Vương gia, trong này có ta quản, đây là Vương gia nói thế."
Tiêu Tấn uất nghẹn trong lòng. Hiện tại y cực kỳ hối hận, đáng lẽ y không nên dính đến Đường Nặc Nguyệt.
Ai mà ngờ được Đường