947.81
Tô Thanh nói với Tiêu Vân, Tiêu Tấn sống ở Tây Thánh rất tốt, nàng không cần phải lo.
Tiêu Vân rất tin tưởng Tô Thanh, trước giờ nàng chưa từng nghĩ y sẽ gạt mình.
Nàng vừa gặp y đã yêu, sau tiếp xúc nhiều hơn càng thêm thưởng thức. Người này trước giờ đều không kiêu ngạo vì là phò mã, có được như bây giờ đều dựa vào bản lĩnh.
Hơn nữa, Tô Thanh toàn tâm toàn ý với nàng, dù có bao nhiêu nữ tử để ý y cũng không để vào trong mắt, cũng không có tâm tư gì cả.
Nhìn chung, toàn bộ nước Tề, người giống Tô thanh gần như không có.
Nàng nên thấy đủ.
Vì mưu kế của Tô Thanh, hoàng tử có khả năng đều không có tư cách nối ngôi. Hoàng đế dự định bồi dưỡng người nhỏ hơn, nhưng nhìn tới nhìn lui cũng không tìm được người hợp ý mình.
Thời gian vội vàng trôi qua, Tô Thanh đến nước Tề đã hai mươi năm. Hoàng đế vốn khỏe mạnh cũng sắp không trụ được nữa. Nhưng vì mãi không tìm được người thừa kế nên ông vẫn cố gắng. Cũng may phò mã Tô Thanh có thể giúp đỡ xử lý triều chính, nếu không nước Tề sẽ loạn.
Tô Thanh thấy hoàng đế vẫn muốn chọn hoàng tử, không còn kiên nhẫn nữa.
Một ngày nọ, hoàng đế tỉnh dậy từ long sàng, cảm thấy có gì đó không đúng. Vừa mở mắt, ông đã thấy Tô Thanh đứng bên cạnh, "Là ngươi à, có chuyện gì thế? Sao không chờ bên ngoài?"
"Phụ hoàng, nhi thần muốn ở đây chờ phụ hoàng tỉnh lại. Có một chuyện rất quan trọng nhi thần muốn xin phụ hoàng quyết định sớm."
Tuy đã già cả mắt mờ, đầu óc cũng mơ hồ nhưng hoàng đế vẫn thấy Tô Thanh không ổn. Có điều đây là phò mã của con gái cưng, gần hai mươi năm qua cũng rất cẩn thận, không có gì đáng nghi.
Ông hỏi, "Chuyện gì? Cứ nói trẫm nghe."
"Phụ hoàng, nhi thần khẩn cầu phụ hoàng truyền ngôi cho nhi thần." Trên mặt y là một nụ cười nhạt. Dù đã hơn ba mươi nhưng trông y vẫn rất trẻ, vẫn là công tử phong độ năm nào.
Ngay cả nói ra câu này, trên mặt y cũng không có vẻ gì gọi là tham lam.
Hoàng đế sửng sốt, vỗ long sàng, "To gan!"
"Phụ hoàng, nhi thần cũng vì phụ hoàng suy xét thôi. Hiện giờ trong các hoàng tử, không ai có thể kế thừa ngôi vị, chắng lẽ phụ hoàng vẫn muốn đưa cho bọn họ để toàn bộ Tề quốc loạn trong tay họ? Nhi thần là phò mã của công chúa, tương lai ngôi vị này còn không phải của con trai công chúa hay sao? Giang sơn vẫn là của họ Tiêu thôi."
Hoàng đế phẫn nộ, lập tức kêu người bắt Tô Thanh. Đáng tiếc, y đã chuẩn bị gần hai mươi năm, đã nắm được toàn bộ hoàng cung từ lâu, hôm nay chỉ đơn giản là tiên lễ hậu binh.
Hoàng đế chợt nhận ra mình không thể sai sử được người bên cạnh nữa. Ông sao còn không biết Tô Thanh là một con sói luôn chực chờ cơ hội để xuống tay?
Hoàng đế không phản kháng được, khí thế áp xuống, lạnh lùng, "Người thừa kế sau này quả thực là con của Vân Nhi?"
"Đương nhiên." Tô Thanh trả lời. Thật ra quyền lực của y bây giờ cũng không kém hoàng đế là bao. Nhưng có nhiều vậy rồi, y nhận ra y vẫn chỉ nghĩ đến một người.
948.82
Ngôi hoàng đế không có hấp dẫn y đến thế. Y chỉ muốn mượn giang sơn họ Tiêu để có được người y muốn. Trăm năm sau y sẽ trả lại.
Y có suy nghĩ này cũng là vì Tiêu Vân. Không thể không thừa nhận Tiêu Vân rất lương thiện và hồn nhiên. Coi như vì Tiêu Vân, y sẽ bảo vệ giang sơn này.
Hoàng đế nhìn Tô Thanh, cuối cùng cũng đồng ý. Kể cả có không đồng ý, Tô Thanh cũng sẽ có cách. Chỉ mong rằng Tô Thanh giữ đúng lời hứa, tương lai truyền ngôi cho con của Vân Nhi.
Viết thánh chỉ truyền ngôi xong, hoàng đế vô cùng hối hận. Lẽ ra không nên vì chọn ra người ưu tú nhất mà để các con tranh đấu. Bây giờ thì người thừa kế không chọn được, còn hại con, giang sơn thì trong tay người khác.
Hoàng đế truyền ngôi cho phò mã khiến nước Tề khiếp sợ. Nhưng đại thần trong triều không phản ứng lớn như thế. Nỗ lực của Tô Thanh mấy năm nay quả không uống phí, ít nhất hơn nửa số triều thần không đi quỳ xin hoàng đế thu hồi mệnh lệnh.
"Phụ hoàng truyền ngôi cho chàng?" Tiêu Vân tưởng mình như đang mơ. Sao lại có thể?
Tô Thanh quay sang đưa thánh chỉ cho Tiêu Vân xem. Nàng đọc xong, lẩm bẩm, "Đúng là phụ hoàng tự tay viết."
Nhưng mà, dù phụ hoàng không còn ai nữa, cũng không đến mức tới lượt phò mã chứ?
"Công chúa đang lo gì sao?"
Tiêu Vân lắc đầu, nhưng vẫn thấy không ổn.
"Ta muốn gặp phụ hoàng, hỏi tại sao phụ hoàng lại truyền ngôi cho chàng, không ta bất an lắm."
"Vậy ta đi cùng nàng."
Đương nhiên là Tiêu Vân đồng ý, ngay hôm sau cả hai tiến cung. Thấy hoàng đế bình an vô sự, nàng thở phào nhẹ nhõm. Sao nàng lại có thể nghi ngờ phò mã chứ? Bản lĩnh của phò mã không nhỏ, nhưng cho đến giờ cũng không có dã tâm với ngôi hoàng đế, bằng không cũng sẽ không bên nàng đến hai mươi năm không thay đổi. Là người mà, nếu có thì cũng phải lộ ra gì đó.
Hơn nữa Tô Thanh còn nói muốn sửa họ của con hai người thành họ Tiêu.
Nghe thấy thế, hoàng đế cũng yên tâm hơn, chuyện sau này cứ để sau này.
Hoàng đế truyền ngôi cho phò mã không có gì lạ thường lắm. Hoàng tử không được, phò mã cẩn thận hai mươi năm, nhìn cũng biết ai hơn ai. Lại nữa, phò mã cũng chỉ có mỗi công chúa, sau này con trai công chúa sẽ kế thừa ngôi vị, sửa thành họ Tiêu, nên số người phản đối càng ít.
Ai cũng nghĩ hoàng đế thấy con trai mình không được nên mới truyền ngôi cho Tô Thanh.
Tô Thanh chuẩn bị lên ngôi, bắt đầu lên kế hoạch tấn công Tây Thánh. Đường Quả bên này cũng chuẩn bị một vài chuyện.
Đường Nặc Nguyệt cảm thấy thật kỳ lạ. Hai năm gần đây, nữ hoàng rất thích gọi cô vào cung uống trà, chơi cờ hoặc xem kịch.
Cô không có thời gian để ra ngoài du ngoạn với vương phu, cũng mất bao nhiêu cơ hội đi chơi với vương phu. Cũng may Đan Ca dễ thỏa mãn, chưa từng cáu gắt với cô, còn nghĩ rằng nữ hoàng mời cô là vì muốn thân với cô, là tín nhiệm cô.
Đan Ca hiểu chuyện như thế, Đường Nặc Nguyệt vô cùng hài lòng.
Quả nhiên đuổi Tiêu Tấn đi rồi là vạn sự vô ưu.
949.83
"Nguyệt vương, khanh nghĩ Tây Thánh chúng ta thế nào?"
Đường Nặc Nguyệt không biết tại sao nữ hoàng lại hỏi thế, chỉ đáp lại, "Thần thấy rất tốt."
Còn không tốt à? Tuy nữ hoàng không làm ra việc gì gây chấn động, nhưng Tây Thánh được quản lý rất tốt, có vấn đề gì, cứ báo lên sẽ được giải quyết nhanh chóng.
Cô phục vô cùng, ngay cả bản thân cô là người hiện đại cũng không nghĩ ra, vậy mà nữ hoàng có thể giải quyết nhanh gọn, đúng là nữ hoàng có khác.
"Đúng vậy." Đường Quả cười cười nhìn Đường Nặc Nguyệt, nói thêm, "Khanh muốn làm hoàng đế không?"
Choang.
Đường Nặc Nguyệt sợ đến mức đánh rơi chén trà, mặt trắng bệch.
Em gái nữ hoàng chắc đang đùa đúng không, dọa người cũng đừng dọa thế chứ.
Đường Nặc Nguyệt vội vàng lắc đầu, "Bệ hạ, thần chưa bao giờ muốn ngôi hoàng đế. Thần chỉ muốn theo bệ hạ, giúp bệ hạ vì nước phân ưu."
"Khanh cứ nghĩ lại đi." Đường Quả đáp, Đường Nặc Nguyệt sợ đến mức không nói thêm được gì.
Đừng chơi vậy chứ, cô đắc tội nữ hoàng lúc nào?
Nữ hoàng đang tìm cách khiến cô thừa nhận mình muốn ngai vàng rồi trị tội cô sao?
Đường Nặc Nguyệt trông mong nhìn Đường Quả, trông đáng thương vô cùng. Tốt xấu gì cô cũng vất vả vì Tây Thánh gần hai mươi năm. Để trị bọn tham quan, chân cô muốn nát rồi, còn thường xuyên bị ám sát nữa. Thậm chí, đến những nơi nghèo khó còn bị sơn tặc bắt trói. Những năm đó là cô liếm đao mà sống đấy.
Vất vả lắm mới sống nổi để làm một vương gia nhàn hạ, nữ hoàng lại muốn gϊếŧ cô ư?
Đường Quả bật cười với biểu cảm của Đường Nặc Nguyệt, "Làm hoàng đế cũng có thể vì nước phân ưu, những chuyện khanh chưa dám làm đều có thể làm."
Đường Nặc Nguyệt tiếp tục lắc đầu như trống bỏi. Không, cô không muốn làm nữ hoàng.
Đường Quả cho người dọn dẹp chén trà đã vỡ, lại phân phó đại tổng quản, "Mang long bào chế tác riêng ra đây."
Cả người Đường Nặc Nguyệt lạnh căm căm từ chân lên đến đỉnh đầu, sắc mặt hoảng hốt. Nữ hoàng muốn cô mặc long bào rồi gán tội mưu phản cho cô?
Quả nhiên, là nữ hoàng, muốn gϊếŧ người sẽ có rất nhiều lý do.
Đại tổng quản gọi người lên, long bào treo trên giá được đưa đến.
Đường Nặc Nguyệt trơ mắt nhìn long bào trước mặt, sống không còn gì luyến tiếc.
Không thể không nói, long bào này rất đẹp, bên trên thêu rất kỳ công, màu sắc và hoa văn đều tuyệt vời.
Làm được một bộ long bào như thế cũng phải mất một cái giá cao.
Để gϊếŧ chết cô, nữ hoàng cũng tốn nhiều tâm tư quá.
Hệ thống: Ký chủ, cô chơi hỏng người ta rồi.
"Nguyệt vương nhìn xem được không? Nếu không hài lòng, trẫm cho bọn họ làm bộ khác."
Đường Nặc Nguyệt chết lặng nhìn Đường Quả như đang muốn nói, thích làm gì thì cứ làm đi.
"Từ giờ trở đi, Nguyệt vương ở lại trong cung. Trẫm đã cho người tu sửa lại tẩm cung của khanh sau này, còn vương phu thì cứ chờ khanh đăng cơ xong sẽ đưa bọn họ tiến cung."
Đường Nặc Nguyệt cảm thấy không ổn. Cô quan sát biểu cảm của Đường Quả, xem chừng không phải là muốn gϊếŧ cô.
Chẳng lẽ muốn truyền ngôi cho cô thật?
"Bệ hạ... Không đùa chứ?"
"Trẫm nói đùa bao giờ?"
Đường Nặc Nguyệt lấy hết can đảm nói, "Bệ hạ còn trẻ, hà cớ gì phải truyền ngôi cho thần?"
950.84
"Vì thời gian của trẫm không còn nhiều."
Trong đầu Đường Nặc Nguyệt vang vọng câu này. Tính ra nữ hoàng mới hơn ba mươi, sao lại không còn nhiều thời gian nữa?
Mà, làm sao nữ hoàng lại biết thời gian của mình không còn nhiều?
Nói gì thì nói, Đường Nặc Nguyệt vẫn bị giữ lại trong hoàng cung.
Đại tổng quản đưa cô đến tẩm cung. Nhìn khí thế bên ngoài, cô mới bước ra khỏi ảo mộng.
Bên trong tẩm cung là long bào tinh xảo.
Cô gọi đại tổng quản, "Bệ hạ nói thật?"
"Nguyệt vương muốn hỏi gì?"
Đường Nặc Nguyệt dừng một chút, "Bệ hạ nói không còn nhiều thời gian." Cô không hứng với ngôi nữ hoàng, lại nữa, cô thấy nữ hoàng quản lý Tây Thánh rất tốt. Ngoại trừ chuyện sai sử cô thường xuyên, cho cô ăn hành và coi cô không khác gì động cơ vĩnh cửu thì nữ hoàng không tệ chút nào. Không nghi ngờ vô cớ, còn cho cô tự do và quyền lực, Cô đưa ra ý kiến, nữ hoàng sẽ suy xét kỹ càng.
Cô coi nữ hoàng như sếp vậy. Mà so với mấy ông sếp khó tính, nữ hoàng thật sự không tệ. Có nữ hoàng như thế, Tây Thánh không muốn mạnh cũng không được.
Trẻ tuổi, tài năng, không phải hôn quân hồ đồ. Những ý nghĩ cô viết ra, nữ hoàng cũng làm theo, Tây Thánh càng thêm mạnh. Sau này cho dù là quốc gia nam tôn cũng không thể không hâm mộ.
Để nam tử Tây Thánh không có ý nghĩ muốn lật đổ nữ hoàng là mục đích của cô ở kiếp này. Nữ hoàng đột nhiên nói thời gian không còn nhiều khiến cô khủng hoảng, cũng có đau khổ. Đang yên đang lành, không thấy có tin bệnh tật gì, sao lại không còn nhiều thời gian? Càng nghĩ càng muốn nghẹn.
Rõ ràng cô đã thay đổi rất nhiều, không có Tiêu Tấn, không có Nam Vân Xuyên, Tô Thanh cũng tự tìm đường chết, nữ hoàng hẳn là sẽ sống tiếp chứ.
"Bệ hạ cũng đã từng nói như thế, nô tỳ cũng tưởng bệ hạ nói đùa." Đại tổng quản thở dài, "Nô tỳ không đoán được ý của bệ hạ, nhưng ở bên cạnh bệ hạ nhiều năm, có lẽ là thật."
Đường Nặc Nguyệt thất thần, "Hỏi thái y chưa?"
"Ngày nào thái y cũng đến bắt mạch, hoàng phu đã phân phó như thế. Nhưng đến giờ vẫn chưa phát hiện ra điều gì."
"Có lẽ chỉ là ảo giác của bệ hạ thôi." Đường Nặc Nguyệt tự an ủi. Cô hy vọng nữ hoàng có thể sống được thật lâu để cô thành một vương gia phú quý sống an nhàn. Thỉnh thoảng có bôn ba một chút cũng không sao.
"Nguyệt vương cứ chuẩn bị đi. Bệ hạ chưa bao giờ đùa những chuyện này. Dù có thế nào cũng phải chuẩn bị, không đến lúc đó lại bối rối."
Đường Nặc Nguyệt mơ hồ đáp lại, "Bổn vương biết rồi."
Cô vẫn không tin nữ hoàng đoản mệnh. Không đau không bệnh gì cả, chắc chỉ đùa thôi.
Hôm sau, trước mặt cô xuất hiện mười tiên sinh. Cô nhìn họ, cảm thấy rất quen, mãi mới nhận ra những người này đều là các đại thần đã cáo lão hồi hương.
Cô khó hiểu nhìn Đường Quả, có chuyện gì vậy?
"Làm một hoàng đế không đơn giản. Mấy tháng sau, họ sẽ dạy tất cả cho khanh. Còn học được bao nhiêu thì phải xem chính khanh thôi."
Đường Nặc Nguyệt hiểu rồi, nữ hoàng đang đùa thật.
951.85
Hai tháng, Đường Nặc Nguyệt bận rộn vô cùng. Sau khi vào quỹ đạo rồi, mọi chuyện dần đơn giản hơn.
Ngày nào cô cũng gặp nữ hoàng, cô bận bao nhiêu, nữ hoàng nhàn nhã bấy nhiêu. Cả ngày trong ngự hoa viên đánh cờ, luyện đàn, múa kiếm với hoàng phu, sao có thể đoản mệnh được.
Một ngày nữ hoàng thượng triều, cô gặp phải Cảnh Thừa, không thể không cất tiếng hỏi, "Hoàng phu, có thể nói chuyện không?"
Cô vẫn cảm thấy mình như đang mơ.
Cảnh Thừa dừng lại, hai người vẫn thấy nhau, nhưng cũng có khoảng cách nhất định. Đường Nặc Nguyệt cũng không dám tiếp cận chàng quá gần.
"Bệ hạ thật sự..."
Cảnh Thừa hiểu ý Đường Nặc Nguyệt, gật đầu, "Nàng sẽ không lừa ta."
Đường Nặc Nguyệt: "..." Thế sao trông ngươi không có tí đau khổ nào thế?
Đương nhiên cô cũng không dò hỏi.
"Ôi, sao lại thế được..."
Cảnh Thừa lắc đầu, "Ta cũng không biết. Bệ hạ nói nàng chỉ còn một tháng. Nguyệt vương, một tháng này phiền ngươi lo mọi chuyện, bớt gánh nặng cho nàng."
"Được thôi." Đường Nặc Nguyệt vô thức đáp lại. Cô bỗng nhiên nhận ra, có lẽ hoàng phu không phải không khổ sở, chỉ là có nhiều chuyện không ngăn được, đành phải nhận mệnh.
Cảnh Thừa nắm bảo kiếm trong tay, cười nói, "Bệ hạ sắp bãi triều. Nguyệt Vương, ta đi trước, chốc nữa nàng sẽ đến ngắm ta luyện kiếm."
Nàng thích ngắm chàng luyện kiếm, còn nói chàng múa kiếm rất đẹp.
Đường Nặc Nguyệt ngơ ngẩn nhìn Cảnh Thừa rời đi, cảm thấy có phần chua ót.
Cô có hơi nhớ Đan Ca và con của cả hai nữa. Xong xuôi rồi phải về thôi. Một đời này sống được đến giờ đã khiến cô thỏa mãn lắm rồi. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn này, mọi thứ đều hoàn hảo.
Chưa đến hai ngày, Đan Ca và con cái của Đường