Quyền Khuynh Nhất Thế
Tác giả: Thần Quan Lộ Tây Pháp
Nguồn: Vipvandan
=== oOo ===
Chương 65 : Kiểm điểm tạm thời cách chức
Lãnh đạo trên huyện đi, khách nước ngoài cũng đi, hội trường to như vậy chỉ còn lại có chúng cán bộ trấn Hạ Gia mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, Hạ Quốc Lệ ba người liếc nhìn nhau, trong ánh mắt thấy một tia quái dị, không ngờ rằng Lục Duệ dĩ nhiên là người như thế, vì ngăn cản ký hẹn không tiếc trở mặt cùng bí thư huyện uỷ. Nhìn thoáng qua Hạ Tụ Bảo, Thái Hiểu Hà khẽ gật đầu, xoay người kéo Hạ Quốc Lệ rời khỏi hội trường, Hạ Quốc Thành tự nhiên cũng ngượng ngùng nhìn thoáng qua Lục Duệ, xoay người đi.
Thở dài một hơi, Lục Duệ bỗng nhiên cảm giác được có chút cô độc, hắn rõ ràng, khẳng định có người không hiểu mình vì sao nhất định phải chống đỡ không cho người nước ngoài tham dự khai thác đất hiếm, dù sao cũng là kiếm tiền, dựa vào cái gì không kiếm hả? Thế nhưng hắn thật sự là không có biện pháp giải thích. Loại cảm giác cô độc này khiến cho hắn có kích động muốn hô to.
"Cậu đang làm gì thế?"
Âm thanh trong tứ phương hỗn loạn từ bên cạnh truyền đến, Lục Duệ nghiêng đầu vừa nhìn, cười ha ha nói: "Lão bí thư, xem ra sau này chúng ta hợp tác sẽ không còn nhiều."
Lục Duệ trong lòng rõ ràng, không được vài ngày, thông báo xử phạt trong huyện đối với mình phỏng chừng sẽ xuống tới. Tuy rằng mình là cán bộ giao lưu, thuộc về thành phố quản. Thế nhưng dù sao phạm vào kiêng kỵ của quan trường, phỏng chừng tạm thời cách chức là rất lớn, thậm chí rất có khả năng báo lên thành phố, yêu cầu mình trở về.
Cứ như vậy, ngày mình rời khõi đây cũng không cần bao lâu.
Trên mặt tràn đầy nếp nhăn của Hạ Tụ Bảo lộ ra một nụ cười ẩn chứa thâm ý, vỗ vai của Lục Duệ nói: "Có phải là có chút ủy khuất, tôi nói cho cậu, trên thế giới này chuyện không như ý rất nhiều, không phải là một mình cậu đều gánh hết? Mấy ngày nay nghỉ ngơi, đi ra ngoài giải sầu. Qua vài ngày đem công tác trong trấn bắt lại. Tôi đều lớn tuổi như vậy, cậu nhẫn tâm nhìn một mình tôi lao lực hả?"
Nói xong, móc ra cái điếu gõ gõ trên micro, micro phát ra một tiếng xèo xèo chói tai! Khiến cho hội trường vốn có chút ầm ĩ trong nháy mắt đem lực chú ý lại một lần nữa tới trên đài chủ tịch.
"Đều nghe cho tôi, trên huyện xử phạt là của trên huyện, Tiểu Lục bí thư còn chưa có bị miễn chức! Tôi đem lời nói đặt ở chổ này, trước khi không có thông báo chính thức, nếu ai dám làm Tiểu Lục bí thư mất thể diện, đừng trách lão tử lột da hắn!"
Hạ Tụ Bảo nheo lại con mắt nhìn mọi người phía dưới, trong miệng nói chuyện một chút cũng không khách khí: "Lũ ngu ngốc các người thì hiểu cái gì! Bảo bối trong núi rất quý! Người nước ngoài nếu như không có lợi, sẽ ra cái giá lớn chạy tới cái khe núi này để chấp nối à? Còn làm cho thần thần bí bí, ngày hôm nay nhờ là Tiểu Lục bí thư ra mặt trước lão già này, tôi cho dù chết, cũng sẽ không khiến ấy thằng quỷ đó trộm bảo bối của chúng ta!"
Lúc này, một người thanh niên mang mắt kính lặng lẽ đi tới dưới đài chủ tịch, nhìn Hạ Tụ Bảo trên đài, nhẹ nhàng phất phất tay.
Hạ Tụ Bảo sửng sốt, lập tức nói: "Cứ như vậy, bí thư chi bộ các thôn trở về tổ chức một chút, qua hai ngày qua lĩnh khoản cứu tế, một trăm ngàn này bọn họ đưa cho chúng ta, không nên để không!"
... ... . . .
... ... . . .
Trong phòng làm việc bí thư đảng uỷ trấn, Hạ Tụ Bảo, Lục Duệ, Mã Hướng Đông cùng người trẻ tuổi không rõ lai lịch kia cùng nhau ngồi xuống ghế sô pha, Hạ Tụ Bảo chau mày, "Tôn chủ nhiệm, Chí Hoa sao chưa tới?"
Tôn Khánh Sinh, cũng là thư ký của bí thư thị ủy thành phố Dương Minh Trình Chí Hoa, được chức vụ phó chủ nhiệm phòng làm việc thị ủy của thành phố Dương Minh. Hắn tự nhiên biết bí thư đối với ông lão trước mắt nhìn như hào phóng này có bao nhiêu tôn trọng, tự nhiên sẽ không ra vẻ cái gì, nghe vậy cười nói: "Hạ lão bí thư, Trình bí thư buổi sáng ngày hôm nay phải tiếp đãi lãnh đạo trong tỉnh, lúc này mới an bài tôi mang mấy người chuyên gia đến đây. Tôi đã cho chuyên gia thu thập, trở lại thì xét nghiệm, đại khái hai ba ngày sẽ có kết quả ra."
Hạ Tụ Bảo gật đầu, chỉ chỉ Lục Duệ nói: "Ngày hôm nay Tiểu Lục bí thư bị ủy khuất lớn!"
Tôn Khánh Sinh nhìn thoáng qua Lục Duệ, mỉm cười nói: "Lục Duệ đồng chí, biểu hiện của cậu ngày hôm nay rất không tồi, tôi không đại biểu bất luận ai, chỉ là đơn thuần làm một người Hoa Hạ cảm ơn cậu!"
Lục Duệ sửng sốt, con mắt Hạ Tụ Bảo nhất thời mị lên, gật đầu với Mã Hướng Đông, trầm giọng nói: "Hướng đông, cậu đi ra cửa nhìn một chút."
Mã Hướng Đông hiểu ý, gật đầu với Lục Duệ, đứng lên đi tới ngoài cửa.
Trong phòng chỉ còn lại có ba người, thì thấy sắc mặt của Tôn Khánh Sinh có chút nghiêm túc nói: "Lần này, tôi dẫn dắt mấy vị chuyên gia không trải qua chính phủ trấn Hạ Gia các người, mà là trực tiếp đi núi Thanh Vân, thu thập mẫu tại mấy chỗ, chủ nhiệm hệ địa chất của đại học Dương Minh Bạch Thành giáo sư đã xác định, núi Thanh Vân chúng ta tồn tại mỏ đất hiếm phong phú cùng với quặng tài nguyên. Hơn nữa phần lớn vì quặng sắt."
Nói xong, hắn vẻ mặt tán dương nói với Lục Duệ: "Lục Duệ đồng chí, Bạch Thành giáo sư khiến cho tôi nhất định phải ngay mặt cảm ơn cậu, cảm ơn cậu vì nước nhà lưu lại số tài phú quý giá này."
Lục Duệ cười khổ lắc đầu, "Không dám nhận, Tôn trưởng phòng ngài quá khen."
Hạ Tụ Bảo lông mi nhíu lại, mở miệng nói: "Theo như cậu nói, loại đất kia rất quan trọng?"
Tôn Khánh Sinh gật đầu nói: "Ngày hôm qua nhận được điện thoại của các người, Trình bí thư kêu tôi tìm các tài liệu có quan hệ với đất hiếm, gần đây cấp trên đang nổi lên hạn chế khai thác xuất khẩu đất hiếm. Nói như thế, năm ngoái quốc gia cũng đã ra quy định, thứ này khai thác cần phân phối, phê duyệt cần phòng ban chính phủ cấp tỉnh phê chuẩn. Ngài nói, thứ này có địa vị gì?"
Nhếch môi nở nụ cười ha ha, Hạ Tụ Bảo vuốt đầu óc của mình cảm khái một trận: " lão Hạ tôi đời này cũng làm đại sự?"
Tôn Khánh Sinh lại giới thiệu tin tức của một ít chuyên gia tại núi Thanh Vân, cuối cùng mới nói nói: "Sự tình hôm nay tôi sẽ làm một báo cáo cùng Trình bí thư, Lục Duệ đồng chí, xin tin tưởng tổ chức, tin tưởng lãnh đạo, nhất định sẽ cho cậu một công đạo."
Lục Duệ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Từ đầu đến cuối, tôi đều tin tưởng đảng của chúng ta, tổ chức của chúng ta."
Cất bước tiễn Tôn Khánh Sinh, Lục Duệ từ chối yêu cầu của Hạ Tụ Bảo muốn mời mình đến nhà làm khách, mà là một mình về ký túc xá của mình. Suy nghĩ một chút, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Âu Văn Hải, một trận âm thanh qua đi, âm thanh hùng hậu của Âu Văn Hải vang lên trong điện thoại.
"Tiểu Lục, nghĩ như thế nào lại gọi điện thoại cho tôi vậy?"
Lục Duệ biết, lúc này Âu Văn Hải còn mấy tháng nữa sẽ từ vị trí chủ nhiệm phòng đốc tra ủy tỉnh của tỉnh H được trao quyền đến làm thường vụ phó thị trưởng, dù sao ông ta trong vòng một năm rưỡi từ cấp khoa đến cấp xử, lại từ cấp xử đến phó sở tốc độ quả thật nhanh một chút, cần vài năm lịch lãm tại địa phương.
Cười ha ha, Lục Duệ cũng không có khách khí, đem chuyện phát sinh tại trấn Hạ Gia từ đầu chí cuối tự thuật một lần, hắn biết tỉnh G là đại bản doanh của Hàn Định Bang, lực lượng cực kỳ cường đại, thẳng thắn đem tầm quan trọng của đất hiếm