Quyền Khuynh Nhất Thế
Tác giả: Thần Quan Lộ Tây Pháp
Nguồn: Vipvandan
=== oOo ===
Chương 66 : Đi thị trấn
Trấn Hạ Gia là một chỗ nghèo, thậm chí còn ngay cả một chiếc xe buýt đi thông thị trấn cũng không có. Người trong trấn thậm chí người ở nông thôn muốn đi thị trấn, phải đi bộ hơn một giờ, mới có cơ hội ngồi xe đi ngang qua của địa phương khác, lại đi thêm đi một giờ lộ trình, có thể đón được một chuyến xe đường dài đi thị trấn mỗi ngày chỉ có một hai chuyến.
Một chỗ như vậy, dân chúng thường ngày đều rất ít đi ra, sinh bệnh cũng đều là ở nhà chịu đựng, thật sự không chịu được, thì đi đến trung tâm y tế trên trấn, tìm thầy lang không biết có giấy phép hành nghề y hay không mà hồi hương hơn ba mươi năm lấy một chút thuốc giảm đau.
Người giàu có hay là đa số người đối với khái niệm cuộc sống là một đống tiền tài cấu thành, thế nhưng đối với người nghèo mà nói, khái niệm cuộc sống cũng là tận lực khiến cho số lượng tiền tài không nhiều lắm của mình không giảm đi. Bởi vì hắn không biết cuộc sống của mình ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện, cho nên chỉ có thể cẩn thận sinh tồn.
Đi trên đường nhỏ đi thông thị trấn, Lục Duệ nhìn ít khói bếp trong núi xa, gà gáy chó sủa. Trong lòng bỗng nhiên nổi lên một cảm yên bình, mình khi sống lại mang nhiều tâm tư quá, vẫn là chỉ có ở chỗ này mới có thể tìm được một chút yên lặng vui sướng.
Hắn muốn đi dạo thị trấn Thuận An, thuận tiện mua một chút sinh hoạt đồ dùng, dù sao mình nếu chuẩn bị cắm rễ vài năm ở chỗ này, xe đạp cái phương tiện giao thông này là ắt không thể thiếu. Bằng không tại trấn Hạ Gia giao thông cơ bản dựa vào đi bộ, thư từ qua lại cơ bản dựa vào tiếng la, sưởi ấm cơ bản dựa vào run rẩy, trị an cơ bản dựa vào con chó trong nhà, mình sợ rằng phải mua trên mười đôi dép lào. Đã quên nói một câu, trấn Hạ Gia chỉ có một đồn công an, biên chế là sáu cảnh sát, trên thực tế? Ha ha, một khẩu súng không biết có thể khai hỏa hay không và hai người cảnh sát nhà ở trấn Hạ Gia.
Đường núi rất nhanh cày nát bấy lòng nhiệt tình yêu thương của Lục Duệ đối với thiên nhiên, một giờ đường núi đi xuống, hắn chỉ cảm thấy hai chân của mình như đeo thêm cả tấn tạ. Mà đối với người miền núi quanh năm lui tới ở thị trấn cùng trấn Hạ Gia, tâm lý của Lục Duệ càng thêm bội phục, bọn họ mỗi ngày đều phải đi lên hai lần như vậy, dựa vào buôn bán thổ sản vùng núi để kiếm chút thu nhập gầy còm.
Trong lòng thở dài một hơi, Lục Duệ ngẩng đầu nhìn núi lớn một chút tựa như vọng không được, cười khổ nói: "Thể lực của mình quả nhiên vẫn kém như vậy."
Ngay tại lúc này, phía sau vang lên một trận tiếng vó ngựa, Lục Duệ nhìn lại, là một chiếc xe bốn ngựa kéo từ phía sau mình chạy lên, ở trên có sáu bảy người mặc trang phục của người miền núi, hẳn là đi thị trấn bán thổ sản vùng núi. Đi tới bên đường, Lục Duệ chuẩn bị nhường đường cho chiếc xe ngựa này, lại không ngờ rằng xe ngựa dĩ nhiên dừnng ở bên cạnh mình.
"Tiểu Lục bí thư?"
Một âm thanh hơi có chút nghi hoặc vang lên.
Lục Duệ nghe được cái âm thanh này, ngẩng đầu nhìn về phía xe ngựa, lại phát hiện một người trung niên khỏe mạnh từ trên xe nhảy xuống, vài bước đi tới trước mặt mình, cười hàm hậu.
Vô cùng kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, Lục Duệ nói: "Anh là. . ."
Người đàn ông rõ ràng là nhận thức Lục Duệ, bất quá mình lại không nhận ra người này, hẳn là người trên trấn Hạ Gia.
Quả nhiên, người đàn ông hàm hậu nhếch miệng cười, xoa xoa bàn tay to nói: "Tôi là Hạ Đại Ngưu, là chủ nhiệm trì bảo của thôn Thanh Vân, ngày hôm qua tại đại hội gặp qua ngài."
Đưa tay vỗ vỗ đầu, Lục Duệ lúc này mới nhớ tới, ngày hôm qua tại trước mặt cán bộ của toàn bộ trấn, mình làm một lần ra mặt “rực rỡ”, phỏng chừng cán bộ không có ai không nhận ra mình.
Cười ha ha, Lục Duệ nói: "Sao? Các người cái này là muốn đi trong huyện?"
Hạ Đại Ngưu gật đầu nói: "Đi bán chút thổ sản vùng núi, Lục bí thư ngài cũng muốn đi thị trấn?"
Gặp nhau tức là có duyên, Lục Duệ rốt cục không cần dùng hai chân đo đạc cự ly đường núi đến thị trấn, mà là ngồi trên xe ngựa, chậm rãi đi tới hướng thị trấn.
Ngồi ở trên xe, Lục Duệ từ trong miệng Hạ Đại Ngưu biết được, trong huyện có một chợ, có người thu mua thổ sản vùng núi, thôn dân các hương trấn phía dưới thỉnh thoảng đi trong núi lấy thổ sản vùng núi, tích góp lại nhiều rồi đem đi bán. Bởi vì quanh năm giao dịch, cho nên bên kia thật ra hình thành một chổ tương đối náo nhiệt của thị trấn, muốn mua vật gì, ở đấy đều có thể mua được.
Hạ Đại Ngưu là một người thẳng tính, đối với phần tử trí thức như Lục Duệ là bội phục nhất, phải biết rằng hơn ngàn dặm của trấn Hạ Gia nếu như có một sinh viên, đó như là làm sao Văn Khúc trên bầu trời, càng không nói người ta là quan chính phủ, nghe nói vị Lục bí thư này vừa mới tốt nghiệp, cũng đã có cấp bậc như lão bí thư.
Len lén quan sát Lục Duệ một chút, Hạ Đại Ngưu không khỏi âm thầm kinh hô: "Mẹ ơi!" Chàng trai này cũng không lớn hơn thằng con trai của mình, nhưng nhìn người ta đi, dám ra mặt chống đối bí thư huyện uỷ, đại hội ngày hôm qua ông ta tận mắt thấy Lục Duệ ầm ĩ như thế nào với bí thư huyện uỷ Tất Vân Đào, ngay cả mấy người nước ngoài không có ý tốt đều bị hắn mắng chạy, chẹp, người có học vấn thật là lợi hại! Lão bí thư nói, Tiểu Lục bí thư này là thật tâm vì người dân, không giống với những người trong thành phố.
Xe ngựa chậm rãi đi trên đường núi, Lục Duệ bỗng nhiên nhớ tới một việc, nói với Hạ Đại Ngưu: "Hạ đại ca. . ."
"Đừng, đừng, ngài đừng giảm thọ của tôi, gọi Đại Ngưu là được." Hạ Đại Ngưu vội vã nói.
Lục Duệ bất đắc dĩ lắc đầu, dọc theo đường đi hắn đã sớm cảm giác được mấy người trong núi tôn trọng đối với mình, thế nhưng muốn cho hắn không lễ phép gọi người như thế, hắn thật sự gọi không được, dừng một chút vẫn là mở miệng nói: "Đại Ngưu ca, là như thế này, có chuyện này tôi nói với anh một chút, anh trở lại giúp tôi chuyển cáo với bí thư chi bộ thôn các người, tiện đường khiến cho người ta cũng thông báo người phụ trách trong thôn của chúng ta. Tôi nhớ kỹ dưới trấn Hạ Gia có sáu thôn, đúng không?"
Hạ Đại Ngưu vội gật đầu, đây chính là sao Văn Khúc của bầu trời giao ình làm việc, trở lại nói cùng người trong thôn, là rất nhiều vinh quang!
"Tôi phỏng chừng không được vài ngày, sẽ có người đến trấn chúng ta mua nhà ở, anh nhớ kỹ, nói cho các nhà các hộ, mặc kệ bọn họ ra bao nhiêu tiền, chúng ta cũng không bán. Nếu muốn sau này được ngày lành, cũng đừng tham chút tiện nghi này. Nhớ kỹ chưa?"
Lục Duệ sắc mặt nghiêm túc nói.
Thấy hắn trịnh trọng như thế, Hạ Đại Ngưu tựa như cũng cảm giác được chuyện này trọng đại, gật đầu một trận mới cẩn thận hỏi: