Quyền Khuynh Nhất Thế
Tác giả: Thần Quan Lộ Tây Pháp
Nguồn: Vipvandan
=== oOo ===
Chương 69 : Có người ngồi không yên
Lúc Tôn Khánh Phong nhận được Lục Duệ điện thoại, đang ở trong phòng làm việc của bí thư thị ủy Trình Chí Hoa, Trình Chí Hoa khẽ cau mày, thư ký của ông như thế nào ông biết, không phải cái loại không biết nặng nhẹ, nếu tiếp điện thoại trước mặt của mình, tất nhiên có thâm ý bên trong. Nhìn thoáng qua phó thị trưởng Lâm Thiên Hoa ngồi ở đối diện, cười nói: "Thiên Hoa thị trưởng, phần kiến nghị về cải cách xí nghiệp nhà nước trước đó rất không tồi, tốn công phu rất lớn."
Tôn Khánh Phong trong lòng khẽ động, hắn tuy rằng không rõ quan hệ của Lâm Thiên Hoa cùng Lục Duệ, lại biết vị Lâm phó thị trưởng này bối cảnh tuyệt đối không đơn giản. Ánh mắt chuyển động, bỗng nhiên đi tới bên cạnh Trình Chí Hoa thấp giọng nói: "Bí thư, xảy ra chút chuyện tình."
Trình Chí Hoa sửng sốt, lập tức nhíu mày hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Trầm ngâm một chút, Tôn Khánh Phong đem lời của Lục Duệ nói lập lại một lần, cuối cùng nói: "Lục Duệ đồng chí nói mình cùng mấy người thôn dân của trấn Hạ Gia bị một đám du côn vơ vét tài sản, đối phương nói là con trai của Tất bí thư huyện ủy Thuận An. Hắn, hắn và mấy người quần chúng đều bị thương."
"Làm bừa!" Trình Chí Hoa vỗ bàn, chửi ầm lên nói: " Tất Vân Đào quản giáo bên dưới như thế nào, lại có thể còn có người dám mượn danh của hắn, giữa ban ngày thu phí bảo hộ, đây là xã hội cũ sao?"
Nói xong, nhìn về phía Lâm Thiên Hoa, lại phát hiện biểu tình trên mặt ông ta cũng có chút xấu xí, không khỏi hỏi: "Thiên Hoa đồng chí, ông thấy thế nào?"
Lâm Thiên Hoa không có lập tức nói, chỉ là vuốt ve cổ tay của mình, một lát mới âm âm nói: "Thật to gan, xem ra cuộc họp thường uỷ của ngày hôm qua có vài người không có nhận được giáo huấn!"
Nói xong, dĩ nhiên trước mặt của Trình Chí Hoa lấy điện thoại ra, gọi ột dãy số, đợi bên kia tiếp, Lâm Thiên Hoa cung kính nói: "Hàn bí thư, tôi xin lỗi ngài, người mà ngài nói bị đánh bị thương rồi!"
Điện thoại bên kia lâm vào một trận im lặng, một lát sau Trình Chí Hoa chợt nghe bên kia điện thoại truyền tới một âm thanh bình tĩnh: "Cảm ơn cậu. Không quan hệ, người tuổi trẻ mà, chịu chút giáo huấn cũng tốt."
Buông điện thoại, Lâm Thiên Hoa nhìn Trình Chí Hoa, trong ánh mắt có một tia khiến cho ông ta không hiểu, chỉ nghe Lâm Thiên Hoa nhàn nhạt nói: "Bí thư, ngài vẫn là mau chóng gọi điện thoại cho huyện Thuận An đi, cũng không thể khiến cho kẻ phạm pháp hành hung bên đường được."
Trình Chí Hoa tuy rằng không rõ ràng ý tứ của đối phương, bất quá nếu có người có thể khiến cho Lâm Thiên Hoa loại đệ tử của gia tộc màu đỏ cung kính, thân phận khẳng định sẽ không thấp, vừa nghĩ đến Lục Duệ có bối cảnh như vậy, ông ta không khỏi may mắn mình không có chủ trương gắng sức thực hiện nghiêm khắc xử lý Lục Duệ. Cầm lấy điện thoại, Trình Chí Hoa gọi cho điện thoại của bí thư huyện uỷ huyện Thuận An Tất Vân Đào.
Tất Vân Đào đang ở trong phòng làm việc tiếp kiến cục trưởng cục tài chính huyện, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn thoáng qua số điện thoại, ông ta không khỏi biến sắc, kết quả của cuộc họp thường uỷ ngày hôm qua ông đã biết, mình đúng là không có mắt, chọc vào Lục Duệ một kẻ lai lịch không rõ, toàn bộ buổi tối, ông ta đều kỳ quái, Lục Duệ rốt cục là thân phận gì, sao dẫn tới mấy người thường ủy trung lập của thị ủy thay hắn ra mặt. Mà ngay tại lúc này, điện thoại vang lên.
"Trình bí thư, tôi là Tất Vân Đào. Ngài có cái chỉ thị gì?" Tất Vân Đào cung kính nói, tuy rằng ông ta là người của Triệu Tự Cường, thế nhưng đối với bí thư thị ủy vẫn phải giữ tôn kính, dù sao người ta là người đứng đầu của đảng uỷ.
Giọng điệu của Trình Chí Hoa rất nghiêm túc, thậm chí mang theo một vẻ nghiêm khắc: "Tất Vân Đào đồng chí, tôi muốn hỏi anh một chút, huyện Thuận An không phải là quần chúng nhân dân làm chủ, mà là Tất Vân Đào anh làm thổ hoàng đế à?"
Tất Vân Đào ngẩn ra, cả người trong nháy mắt chảy đầy mồ hôi, bị bí thư thị ủy quát lớn như thế, mặc dù ông ta là người đứng đầu huyện ủy, cũng có chút ăn không tiêu, vội vã nói: "Bí thư, chúng tôi công tác có chỗ gì không đủ, mời ngài chỉ ra chỗ sai."
Đầu kia của điện thoại Trình Chí Hoa hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: " Lục Duệ đồng chí của trấn Hạ Gia bị một đám lưu manh tự xưng là con trai của ông vơ vét tài sản, bị đánh bị thương, ông xem rồi làm đi!" Nói xong, cộp một tiếng trực tiếp cúp điện thoại.
Tất Vân Đào đầu óc nổ ầm một tiếng, cả người thoáng cái choáng váng. Ngày hôm qua còn khó hiểu Lục Duệ làm sao lãnh đạo cũ thua một trận trên cuộc họp thường ủy, ngày hôm nay con trai của mình đem người ta đánh. Tuy rằng không biết vì sao, thế nhưng biết con hư tại cha, con trai nhà mình là đức hạnh gì, ông quá rõ ràng. Khẽ cắn môi, Tất Vân Đào cầm lấy điện thoại trong tay... . . .
... ... ... . . .
... ... ... . . .
Tất Thái Kiện trừng mắt nhìn Lục Duệ trước mặt, tuy rằng không biết thằng nhãi này là ai, bất quá vừa rồi làm bộ làm tịch gọi cú điện thoại kia, thật ra có vài phần hình dạng, hừ một tiếng, Tất Thái Kiện kiêu ngạo nói: "Thế nào, viện binh đâu?"
Lục Duệ giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, nhàn nhạt nói: "Chờ năm phút đồng hồ anh sẽ biết."
Hắn sở dĩ tự tin như thế, là bởi vì biết Tôn Khánh Sinh khẳng định sẽ không bàng quan đứng nhìn, dù sao mình trong chuyện này cũng coi như lập đại công, về công về tư Trình Chí Hoa cũng không qua cầu rút ván, thư ký của bí thư thị ủy đứng ra, dù cho Tất Vân Đào không hài lòng, ít nhiều cũng sẽ cho chút mặt mũi.
Thế nhưng hắn vạn lần không ngờ, bởi vì đêm qua hắn gọi cú điện thoại kia cho Âu Văn Hải, bản thân đã khiến cho cao tầng chú ý.
Âu Văn Hải không phải người bình thường, những vấn đề Lục Duệ nói với ông có quan hệ với đất hiếm và chiến lược