Quyền Khuynh Nhất Thế
Tác giả: Thần Quan Lộ Tây Pháp
Nguồn: Vipvandan
=== oOo ===
Chương 70 : Đại thiếu gia kinh ngạc
Lục Duệ nhàn nhạt nhìn Tất Thái Kiện sau khi tiếp điện thoại sắc mặt biến thành đần như heo, bình tĩnh nói: "Tất công tử, còn gọi người nữa không?"
Tất Thái Kiện thoáng cái mặt đỏ lên, hắn vừa rồi trong điện thoại bị bố già hung hăng mắng một lần, nghiêm lệnh hắn không được sinh sự cùng tên họ Lục này, nghĩ đến ý tứ trong lời nói vừa rồi của ông già, tựa như tên họ Lục này có bối cảnh, là mình không thể trêu vào. Khẽ cắn môi, Tất Thái Kiện cười nói: "Lục bí thư, tôi có mắt không nhìn được Thái Sơn, ngài đừng nóng giận."
Lục Duệ gật đầu, đối với Tất Thái Kiện thật ra có một tia khen ngợi, người này rất có thể nhịn, tối thiểu là người thức thời, biết mình là người hắn không có khả năng trêu chọc của, lập tức làm khuôn mặt tươi cười, chút nào nhìn không ra hình dạng vừa rồi chính là hắn kêu gào muốn đem mình đánh chết tươi. Ho khan một tiếng, Lục Duệ nhàn nhạt nói: "Tất công tử nói đùa."
Ánh mắt chuyển động, Tất Thái Kiện đưa tay từ bóp da lấy ra một thẻ ngân hàng, đưa cho Lục Duệ nói: "Trong thẻ này có chút tiền, coi như tiền thuốc men và bồi thường cho vị bằng hữu kia, ngài xem?"
Lục Duệ cũng không khách khí, đưa tay tiếp nhận, nhìn thoáng qua Tất Thái Kiện nói: "Đã như vậy, không tiễn. Thay tôi vấn an Tất bí thư, nói cảm ơn ông ấy khiến cho tôi có thời gian đi dạo thị trấn Thuận An."
Mỗi nói một câu của hắn cùng Tất Thái Kiện, sắc mặt của Lâm Thiên Nam phía sau biến đổi từng đợt, đợi khi Tất Thái Kiện mang theo đám người kia chật vật rời đi, hắn nhìn Lục Duệ sắc mặt kinh ngạc giống như là một quái vật, trong miệng thì thào lẩm bẩm: "Mẹ ơi, mình lần đầu tiên gặp phải một kẻ còn dữ dằn hơn mình! Người này bao nhiêu tuổi? Bất quá là một cán bộ cấp khoa, có vẻ còn bị tạm thời cách chức, cũng dám đối nghịch cùng bí thư huyện uỷ, thật con mẹ nó ngầu!"
Đoàn người đã tán đi không khác biệt lắm, còn lại đám người của trấn Hạ Gia và Lục Duệ, còn có hai anh em nhà kia và một đám đứa nhỏ. Nghe được Lâm Thiên Nam nói, Hạ Đại Ngưu nhíu nhíu mày, bất quá Lục Duệ không nói gì, hắn thật ra cũng không mở miệng răn dạy Lâm Thiên Nam.
"Biết tôi là ai không? Ông già của tôi chính là Lâm Phụng Thiên!" Câu này lời vừa ra khỏi miệng, Hạ Đại Ngưu không có phản ứng gì, thế nhưng Lục Duệ lại sửng sốt, Lâm Phụng Thiên? Phó bí thư ủy ban kỷ luật trung ương Lâm Phụng Thiên?
Hơi có chút kỳ quái nhìn thoáng qua tuổi tác của Lâm Thiên Nam, Lục Duệ nghi hoặc nói: " Lâm Phụng Thiên nào? Phó bí thư ủy ban kỷ luật lâm trung ương?"
Lâm Thiên Nam cười ha ha: "Hắc hắc, xem ra cậu cũng không phải ngu ngốc, tôi vừa nói tên cậu liền biết ông già nhà tôi."
Lục Duệ cười cười nói: "Lâm bí thư đều sắp sáu mươi, sao anh là con của ông ấy được? Hơn nữa, tôi nói như thế nào cũng là tốt nghiệp đại học hàng hiệu, lại đi học nửa năm trường đảng, tối thiểu đối với tên của người lãnh đạo đảng và quốc gia vẫn biết một chút."
Trợn mắt một cái, Lâm Thiên Nam giống như một kẻ dở hơi gãi gãi đầu của mình, "Nói cũng đúng, cậu làm quan mà." Nói xong lại ôm vai của Lục Duệ, cười hì hì nói: "Quả nhiên là người thông minh, hèn chi thăng quan nhanh như vậy. Sau này hai ta cũng là huynh đệ!"
Thấy ánh mắt hơi có chút nghi hoặc của Lục Duệ, hắn nói tiếp: "Lão gia tử năm ba mươi chín tuổi mới sinh tôi ra, ổng lại làm công tác kiểm tra kỷ luật. Cậu cảm thấy, tôi và ổng có cái gì để nói, ài, khác nhau quá nghiêm trọng!"
Một bên Lâm Nhược Lam tựa như đối với hình dạng mất mặt của anh mình cũng có chút bất đắc dĩ, nhìn ra nghi hoặc của Lục Duệ đối với hai anh em mình, nhẹ giọng nói: "Tôi và anh ấy là sinh đôi."
Lục Duệ lúc này mới gật đầu, hèn chi hai người tuổi tác không khác biệt lắm, hắn còn suy nghĩ, đều bốn mươi tuổi mới có con trai, Lâm Phụng Thiên lại sinh thêm một cô con gái, thật đúng là nhân tài. Bất quá thấy hình dạng của Lâm Thiên Nam, hắn cũng biết, cái này là được nuông chiều từ bé, hơn nữa Lâm gia bản thân là đại gia tộc giàu có, cha của Lâm Phụng Thiên Lâm lão gia tử là khai quốc công thành, đương nhiên là bồi dưỡng ra tính tình ương ngạnh của Lâm Thiên Nam. Bất quá nói đến cũng lạ, vì sao đồng dạng là con cháu của gia tộc màu đỏ, trên người Lâm Nhược Lam lại không có cái loại kiêu căng này?
Lục Duệ biết, những con cháu đi ra từ loại nhà giàu này cả đám đều rất kiêu ngạo, không ai vô duyên vô cớ chạy đến cái chổ nhỏ như cái lổ mũi này, trừ phi là có chuyện gì. Đương nhiên, tiền đề là anh em Lâm gia trước mặt thật sự là con của Lâm Phụng Thiên.
Lâm Thiên Nam lại ở đây thì thầm vài câu, đơn giản là chuyện mình ở kinh thành oai như thế nào, bất quá thấy Lục Duệ cũng không phản ứng mình, mà phân phó đám người Hạ Đại Ngưu đưa người trung niên họ Trần kia đi xem bệnh, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ngừng lải nhải của mình: "Cậu lợi hại! Tôi con mẹ nó lớn như vậy, chưa từng thấy qua người nào hung hãn như cậu." Có chút bất mãn phát tiết một chút tâm tình của mình, lại bỗng nhiên thấy lông mày dần dần nhăn lại của Lâm Nhược Lam, Lâm Thiên Nam rất sáng suốt ngậm miệng của mình lại. Nhỏ giọng nói thầm: "Nể tình em gái tôi nhìn cậu thuận mắt, lão tử không tính toán với cậu."
Lục Duệ đem thẻ ngân hàng đưa cho Lâm Nhược Lam, nhàn nhạt nói: "Tiền trong này cô đưa cho ông ta đi, tính là đối phương bồi thường, tôi sẽ không cùng đi bệnh viện."
Lâm Nhược Lam sửng sốt, không đợi cô ấy nói, một bên Lâm Thiên Nam cười hỏi: "Sao? Cậu không đi cùng chúng tôi?"
Trừng mắt với anh, Lâm Nhược Lam cũng nhìn Lục Duệ, tựa như đợi hắn trả lời.
Lục Duệ cười ha ha nói: "Tôi còn có việc, đi trước. Tên họ Tất kia hẳn là sẽ thành thật, sẽ không gây phiền phức cho các người."
Nói xong, xoay người rời khỏi.
Nhìn bóng lưng của Lục Duệ, Lâm Thiên Nam không khỏi nở nụ cười: "Chẹp chẹp, em gái, mị lực của em giảm xuống rồi, tên họ Lục này lại có thể không động tâm đối với em!"
Đôi mi thanh tú của Lâm Nhược Lam cau lại, mặc dù có chút bất mãn, nhưng