Lục Duệ nhìn Hồ Hiểu Kiều, cười ha ha nói: "Từ giờ trở đi, cho chị ba tháng thời gian gom tiền, có bao nhiêu gom bấy nhiêu, đến lúc đó phỏng chừng Cường tử cũng đã chuẩn bị xong, đến lúc đó tôi sẽ dựa theo trên tay hai người các ngươi có bao nhiêu tiền, chỉ cho các người một con đường phát tài."
Nghe những lời này, Hồ Hiểu Kiều nhất thời ngây ngẩn cả người.
Không ngờ rằng Lục Duệ há mồm lại có thể nói ra một câu như thế, vậy chẳng phải là muốn mình không chỉ buông tha lợi ích trước mắt, còn phải chờ ba tháng!
Bất quá ngẫm lại lãnh ý mới vừa rồi trong mắt của Lục Duệ, Hồ Hiểu Kiều trong lòng cũng căng thẳng, cái loại cảm giác này thật giống như của một người năm đó mình gặp qua tại Giang Khẩu, người nọ trong tay đã nhuốm máu, cũng là nhân vật tàn nhẫn trải qua sinh tử.
Tuy rằng không biết vì sao Lục Duệ tuổi còn trẻ mà dĩ nhiên lại có cái loại ánh mắt này, thế nhưng Hồ Hiểu Kiều có thể xác nhận, nếu như mình không đáp ứng hợp tác cùng Lục Duệ, rất có khả năng người thanh niên này sẽ nghĩ mọi biện pháp thu thập mình, mà mục đích, bất quá là khiến cho mình không dám nói ra bí mật của hắn mà thôi.
Mỉm cười, Hồ Hiểu Kiều đáng thương nhìn Lục Duệ nói: "Vậy chị Hồ sau này không thể dựa vào cái chổ này mà kiếm sống rồi."
Lục Duệ lắc đầu, chỉ chỉ Lý Chí Cường, nhàn nhạt nói: "Không phải tôi, là hắn!"
Nói xong, gật đầu với Lý Chí Cường nói: "Quay đầu lại đem cho chị Hồ một ngàn đồng, cái tiệm cơm này, cậu chiếm năm mươi phần trăm cổ phần." Sau đó lại nhìn Hồ Hiểu Kiều, mỉm cười nói: "Tin tưởng chị Hồ hẳn là biết viết hợp đồng chuyển nhượng này như thế nào."
Cắn răng, nhìn thoáng qua Lục Duệ, Hồ Hiểu Kiều trong lòng thầm mắng một câu "Tiểu hồ ly", nhưng trên mặt lại là vẻ tươi cười, gật đầu đáp ứng yêu cầu của Lục Duệ.
Lý Chí Cường còn đang không hiểu gì có chút sửng sờ nhìn Lục Duệ, tuy rằng không rõ ràng vì sao phát sinh biến hóa lớn như vậy, thế nhưng mặc kệ thế nào, tiệm cơm của Hồ Hiểu Kiều ít nhất cũng trị giá mấy chục ngàn, nếu như mình dùng một ngàn đồng chiếm phân nửa cổ phần, đương nhiên là chiếm tiện nghi lớn rồi.
Tục ngữ nói, có tiện nghi không chiếm chính là đồ khốn! Lý Chí Cường trong lòng vui vẻ, biểu tình trên mặt cũng hòa hoãn xuống.
Tùy tiện ăn vài miếng, Lục Duệ nhìn thời gian, liền đứng lên nói với Hồ Hiểu Kiều: "Thời gian không khác biệt lắm rồi, chúng tôi đi trước, chị Hồ nhanh chóng làm chuyện kia đi, nếu không đến lúc đó đừng trách tôi không cho chị cơ hội kiếm tiền!"
Hiện tại Hồ Hiểu Kiều đã bị Lục Duệ làm cho không còn đường lui, gật đầu, dịu dàng nói: "Yên tâm đi, hiện tại chúng ta cũng ngồi chung một chiếc thuyền, sao tôi không đem lời nói của cậu làm thánh chỉ chứ?"
Nói xong, đi ra ngoài trước.
Lý Chí Cường theo ở phía sau, nhìn thoáng qua Hồ Hiểu Kiều, bỗng nhiên ghé tới bên tai Hồ Hiểu Kiều nhẹ giọng nói: "Đầu gỗ nhận thức một vị quý nhân ở kinh thành." Nói xong, lấy ngón tay chỉ lên trên một chút, liền đi ra khỏi phòng.
Nụ cười trên mặt Hồ Hiểu Kiều thoáng cái cứng lại, bất luận lời Lý Chí Cường nói cục là thật hay giả, chỉ cần là tin tức này, cũng đủ để cho cô ấy yên tâm đem tất cả tính toán nhỏ nhặt buông xuống.
Hồ Hiểu Kiều cũng không phải một người đơn giản, lúc trẻ cũng lăn lộn một phen tại thành phố Giang Khẩu, nhìn quen đại nhân vật lui tới.
Thế nhưng ký ức sâu nhất của cô ấy cũng là lão đại trên đầu của mình, năm đó tại Giang Khẩu được xưng là "Nam phách thiên" Hổ gia, chỉ là bởi vì đắc tội một người khoa viên nho nhỏ, không ngờ rằng phía sau đối phương có bối cảnh thông thiên, chưa đến ba tháng, cây đổ khỉ tan, ngay cả Hổ gia cũng ăn đạn mà chết.
Từ sau đó, Hồ Hiểu Kiều dứt khoát buông tất cả, mang theo phần lớn tiền để dành của mình về đến quê nhà mở tiệm cơm này.
Bỏ lại tranh hùng chi tâm trên đường.
Bởi vì cô ấy rõ ràng, mặc kệ bạn là thương hay là phỉ, dù cho bạn giàu khắp thiên hạ, nếu người có quyền muốn xử lý bạn, thì