Nghe thấy tên của Lục Duệ, Phong Huống cũng không có phản ứng gì, ngược lại Hồ Cẩm Dương luôn tươi cười kia thì lộ ra nụ cười cổ quái, mở miệng hỏi.
Lục Duệ trong lòng khẽ động, bởi vì hắn phát hiện vừa rồi khi Hồ Cẩm Dương nghe thấy tên của mình thì khóe mắt hơi giật giật, điều này cho thấy hắn không phải lần đầu tiên biết mình, hơn nữa nam nhân này nếu đã có thể khống chế biến hóa tình cảm tới lô hỏa thuần thanh, còn còn lộ ra loại vẻ mặt này, chứng tỏ tên của mình hắn khẳng định đã nghe rất nhiều lần rồi.
"Xin chào, tôi là Lục Duệ." Vươn tay ra, Lục Duệ khách khí nói với Hồ Cẩm Dương.
Trong mắt Hồ Cẩm Dương hiện lên một đạo hàn mang, nhìn Lục Duệ rồi cười ha ha, hai người bắt tay nhau.
"Tôi đã từng nghe tên của anh, rất thú vị." Hồ Cẩm Dương thản nhiên nói.
Lục Duệ sửng sốt, lại nghe thấy Trương Thiên Hào ở bên cạnh ngắt lời: "Người này công tác ở Trung kỉ ủy, là thủ hạ của cha vợ cậu."
"Xì." Cười khẽ Một tiếng, Hồ Cẩm Dương ưỡn người, trợn mắt há hốc miệng cười nói với Lục Duệ: "Tôi là người ở phòng giám sát số chín dưới trướng bí thư Lâm, đã từng nghe người ta nhắc tới anh, đi nào huynh đệ, Lâm gia đại tiểu thư đang ở Mỹ rồi, cứ máu lửa lên."
Phong Huống Ở bên cạnh bĩu môi, khinh thường nói: "Cậu không cận mà đi đeo kính, giả vờ trí thức à?"
Hồ Cẩm Dương cười khẽ: "Tôi tất nhiên là người có tri thức có văn hóa, không giống ai đó, chưa tốt nghiệp trung học đã đi cưa cô giáo đã kết hôn trong trường." Tuy rằng nói như vậy, nhưng hắn vẫn tháo kính xuống, rút khăn ra lau, thật ra, đúng như Phong Huống nói, thị lực của Hồ Cẩm Dương không, có tiêu chuẩn tham gia quân ngũ, nhưng công tác ở bộ môn như Ủy ban kiểm tra, hắn phải không ngừng ám thị mình, cây cao thì gió cã, tòng chính mấy năm đang không ngừng từ những lần vấp ngã và bị ám toán học được rất nhiều thứ, trong đó quan trọng nhất chính là làm người phải nội liễm, phải trầm thấp.
"Lão tử chỉ thích gái có chồng đấy, làm sao nào?" Phong Huống cười kiêu ngạo, bộ dạng không sợ trời không sợ đất.
Rất rõ ràng Trương Thiên Hào và Hồ Cẩm Dương đã quen với thói quen của tên này rồi, còn Lưu Bân cũng lộ ra vẻ mặt chúng ta giống nhau, hai người rất nhanh đã hợp cạ.
Tình bạn giữa Nam nhân thành lập thật ra rất dễ dàng, thường thường chỉ cần một ánh mắt hoặc là cùng một thói quen là thành hảo hữu rồi.
Năm người đứng ở cửa lớn của hội sở Khuynh Thành Nhất Tiếu, Lục Duệ cuối cùng hỏi một câu: "Ra ngoài uống rượu nhé?"
Hai tên sắc lang Phong Huống và Lưu Bân thì một tả một hữu tỳ vai Lục Duệ, vui vẻ nói: "Yên tâm đi, chuyện hôm nay sẽ không để Lâm Nhược Lam biết đâu."
Khuynh Thành Nhất Tiếu, danh như ý nghĩa, là từ Hiếu Võ phu nhân, trên ngoại thích truyện, Hán thư: "Phương bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập, một nhìn thì khuynh nhân thành, nhìn thêm thì khuynh nhân quốc" để hình dung về nữ tử tuyệt sắc, mà hiện tại Khuynh Thành Nhất Tiếu Khuynh Thành Nhất Tiếu mà đám Lục Duệ đang đứng đây, chính là được xưng là hội sở số một của Tây Xuyên.
Chiếm từ tầng 30 tới tầng 36 của tòa nhà Vụ đô, là một chuỗi dịch vụ gồm quán bar, karaoke, khách sạn, nhà hàng, hấp dẫn không ít thanh niên nam nữ cùng với các loại nhị đại của Vụ đô cùng với Tây Xuyên, bên trong trang trí kiểu kiến trúc Trung thức, trong hành lang dài treo mấy bức tranh son dầu vừa nhìn đã biết là rất xa xỉ, thỉnh thoảng xen lẫn vài bức cung nữ đồ, trên vách tường hai bên đều lát gỗ màu nhạt, mà đèn màu đỏ ở hành lang cũng tỏa ra những điểm đỏ cực kỳ ám muội.
" Anh thường tới đây à?" Nhìn thấy Phong Huống rất quen thuộc dẫn mọi người đi đến thang máy, Lưu Bân vẻ mặt đáng khinh cười nói.
Phong Huống còn chưa kịp trả lời thì Hồ Cẩm Dương đã nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Phong tử rất thích ở đây tìm thú vui."
Lục Duệ bỗng nhiên cảm thấy bữa tiệc rượu tối nay sẽ rất thú vị.
Khi đi tới cửa thang máy, mấy cô gái từ ngoài đi vào, Lục Duệ còn chưa kịp nhìn họ trông thế này thì đã bị Lưu Bân và Trương Thiên Hào đẩy ra: "Khéo quá ha." Lưu Bân vừa dứt lời thì Lục Duệ liền minh bạch những lời này của hắn có ý gì.
Đứng trước mặt mình rõ ràng chính này Uông Tuyết Đình.
Uông Tuyết Đình đi ở giữa mấy cô gái, phải nói là vật họp theo loài, người hợp theo bầy, mấy nữ hài tử này trông đều rất khá, tuy rằng không trang điểm quá đậm, nhưng sự quyến rũ đến từ trong sự thanh thuần vẫn khiến cho người ta rúng động, lông mày Lục Duệ nhíu lại, xem ra đám người này chắc là đồng sự mới của Uông Tuyết Đình.
Lần trước sau chuyện ở huyện Đại Hồng, Uông Quốc Phú liền đưa hai chị em Uông Tuyết Đình đi, nghe nói là tới nhà họ hàng.
Mấy cô này rõ ràng là tới chơi, nhìn thấy đám người Lục Duệ đứng trong thang máy, sau khi do dự một chút do dự một chút thì vẫn bước vào.
"A! Là anh à?"
Một tiếng kinh hô vang lên, Uông Tuyết Đình mặt đỏ ửng nhìn Lục Duệ, cô ta cũng không ngờ mình lại gặp Lục Duệ ở đây, cha cô ta đưa cô ta tới nhà cậu ở Vụ đô, bản thân cô ta thì tìm được công việc ở một nhà máy nước ngoài, hôm nay có sinh nhật đồng sự, liền theo họ tới hội sở Khuynh Thành Nhất Tiếu chơi.
Mấy cô gái đi cùng Uông Tuyết Đình tuổi tác cũng tương đương, chắc là vừa tốt nghiệp, nghe thấy tiếng kinh hô của Uông Tuyết Đình, hai con gái đi đầu sau khi quan sát đám người Lục Duệ thì người cứng lại, không thể không nói, mấy người này đứng chung một chỗ, quả thực có một loại khí chất khiến cho người ta không thể không chú ý.
Dù