Khi Hồ Cẩm Dương phun ra cái câu đồ đê tiện, Uông Tuyết Đình chính là gặp nguy cơ lần thứ hai trong nhân sinh của cô ta.
Trái với năm thằng đàn ông bọn Lục Duệ không có hứng thú với Karaoke, mấy cô gái này rất rõ ràng thích được hát trong phòng riêng, loại cảm giác này hoàn toàn là do sự bất đồng suy nghĩa giữa nam nhân và nữ nhân quyết định, bởi vì nữ nhân luôn tự tin mình trong bất giác sẽ là tiêu điểm được người khác chú ý, mà nam nhân thì đa số đều tìm tiêu điểm mà hai mắt mình có thể nhìn thấy.
Trong một căn phòng lớn, mấy nữ hài tử ngồi cùng ới nhau, trên bàn bày đủ loại đồ uống, còn có cả hoa quả và thịt nguội.
Cô gái mặt tàn nhang, nói chuyện nóng nảy với Lục Duệ lúc này ngồi ở giữa, trên cổ tay đeo một cái vòng trân châu, nếu có hành gia ở đây thì tất nhiên có thể nhìn ra được giá trị của cái vòng này phải trên mười vạn, nếu không thì họ cũng không dám ngồi hét trong Khuynh Thành Nhất Tiếu này, phải biết rằng, chỉ giá của ghế lô này cũng bằng hai tháng lương của tụi cổ cồn trắng bình thường rồi.
"Đình Đình, cậu bảo nam nhân đeo kính là đồng sự của cha cậu, thật hay đùa vậy." Cô gái đeo kính lúc trước cản Na Na tiếp tục khiêu khích Lục Duệ cầm một chai nước, sau khi uống một ngụm thì còn liếm đôi môi hơi dày, thấp thoáng lộ ra vẻ gợi cảm rung động lòng người.
Trên thực tế cô ta mới 26, chỉ vì dáng cao và dung mạo, rất nhiều người đều coi cô ta người làm cái nghề khiêu gợi đó.
"Chị Liên, anh ta đúng là đồng sự của cha em đó.
Nói chính xác thì còn là thượng cấp của cha em." Uông Tuyết Đình vẻ mặt rất nghiêm túc đáp.
Đối với vị đại tỷ tỷ luôn chiếu cố mình trong công ty này cô ta vẫn rất cảm kích, khi vừa tới Vụ đô vào công ty, Uông Tuyết Đình có rất nhiều chỗ không hiểu, đối với chuyện được giao cũng chỉ là dựa vào cảm giác mà làm việc, cũng may có đại tỷ tỷ tên là Bạch Tuyết Liên này giúp đỡ, bằng không thì cô ta không biết đã làm sai bao nhiêu rồi.
"Con nha đầu chết tiệt này, tưởng chị cô ngu lắm à, hắn mới từng đó tuổi mà là thượng cấp của cha em được à? Cha em là phó xử, hắn chẳng lẽ là chính xử?" Na Na Ở bên cạnh vươn ngón tay mảnh khảnh ra gõ một cái lên đầu Uông Tuyết Đình, mở miệng cười mắng.
Cô ta rất thích học muội so với mình thì nhỏ hơn một tuổi này, thật giống như em gái trong nhà, tuy rằng chỉ là con của một cán bộ cấp xử, nhưng lại có một loại thiên chân thiên chân, khiến cho người ta thương yên.
Gia cảnh của Trình Na rất tốt, cha là phó thư ký trưởng thị ủy Giang Đô tỉnh Tây Xuyên, mẹ cũng là người làm kinh doanh thành công, cho nên cô ta luôn có chút khinh thường đối với người chung quanh, nhưng ở trên người Uông Tuyết Đình, cô ta lại cảm thấy một loại cảm giác như cô em gái hàng xóm, thích chiếu cố cô ta.
"Na Na, em đừng nói Đình Đình nữa, chị cảm thấy mấy người kia thực sự không đơn giản, nhất là nam nhân vóc dáng cao to và nam nhân đeo kính mắt đó, vừa nhìn đã biết là loại người cao cao tại thượng, nam nhân cao to đó còn mang tới cho chị cảm giác là khí thế ngang ngửa so với cha em.
Chị nhìn mà có chút sờ sợ." Bạch Tuyết Liên vô cùng thân thiết ôm Uông Tuyết Đình vẻ mặt ngượng ngùng bên cạnh, ha ha nói với Trình Na.
Trình Na sửng sốt, Bạch Tuyết Liên đã gặp cha mình là phó thư ký trưởng thị ủy, hơn nữa có thể khiến hạng người tâm cao khí ngạo như Bạch Tuyết Liên nói ra từ sợ này, chẳng lẽ người đó thực sự là làm quan?
"Đình Đình, người đó chẳng lẽ thực sự làm quan à?" Trình Na mở miệng hỏi Uông Tuyết Đình.
Uông Tuyết Đình chậm rãi lắc đầu: "Tôi không biết người đó, đồng sự của cha tôi họ Lục, là phó bí thư huyện ủy, nghe nói, năm nay hắn mới hai mươi ba tuổi.
"Hả."
Bất kể là Bạch Tuyết Liên hay là Trình Na, không nhịn được không nhịn được hít một hơi lạnh, nhất là từ nhỏ dưới sự mưa dầm thấm đất của cha, đối với chuyện trong biên chết đều nắm rất rõ, Trình Na chau mày lè lưỡi, hô: "Vận khí, vận khí: "Vận khí của Lão nương thật sự là tốt quá."
Bạch Tuyết Liên thì không có loại cảm giác này, cô ta chỉ cảm thấy tuổi xử hai mươi ba tuổi thì rất trẻ tuổi, nhưng nếu là thượng cấp của cha Uông Tuyết Đình, quả thực là có chút thủ đoạn.
Cô ta cảm thấy hứng thú với nam nhân uy nghiêm thành thục kia hơn, thuận tiện nói một chút, người mà cô ta nói là Trương Thiên Hào, nói thừa, người ta là thị trưởng, không có quan uy mới là lạ.
"Đình Đình, em rất than với người đó à?" Ổn định tình tự của mình một chút, Trình Na chậm rãi mở miệng nói.
Trong đầu Uông Tuyết Đình bỗng nhiên cảnh đêm mình và Lục Duệ ở khách sạn tỉnh thành, mặt lập tức nóng bừng, cũng may trong phòng đèn tối, người bên cạnh mới không nhìn ra, nhẹ nhàng vươn mình, Uông Tuyết Đình không biết lấy đâu ra dũng khí, chậm rãi gật đầu nói: "Khá thân, quan hệ của hắn và cha em khá tốt."
Trình Na thở dài, cảm khái nói: "Đình Đình, cha em đã trèo lên được một cây đại thụ rồi."
Lần này ngay cả Bạch Tuyết Liên cũng ngẩn ra, các nữ hài tử chung quanh đều đang hát hoặc là nhảy, chỉ có ba cô ở đây nói chuyện phiếm, Bạch Tuyết Liên nhìn vẻ mặt ngưng trọng rất hiếm thấy này của Trình Na, không nhịn được hỏi: "Na Na, ý em là sao?"
"Chị à, chị không phải là người trong thể chế nên không biết,