"Anh nói xem, vì sao các nam nhân đều thích chơi tối ở đây?" Lục Duệ cầm chén rượu lên nói với Hồ Cẩm Dương cũng không thích khiêu vũ.
"Trên cơ bản, loại nam nhân này đều là đang chịu áp lực quá lâu trong hiện thực, phải biết rằng một người nếu như sống quá lâu trong áp lực, như vậy cần phải tìm một cách nào đó để phóng thích, cho nên bọn họ sẽ đến loại địa phương này để săn gái." Hồ Cẩm Dương cũng nhấp một ngụm rượu vang, thản nhiên hồi đáp.
Chức nghiệp của hắn quyết định hắn không thể tùy ý phóng thích bản thân như người bình thường, chỉ có điều so với phương thức tới quán bar săn gái này thì hắn thích ngồi uống rượu với bạn hơn.
Ánh đèn laset chói mắt, thân thể của nam nhân và nữ nhân vặn vẹo, không ngừng tỏa ra khí tức ám muội, Hồ Cẩm Dương nhìn Phong Huống và Lưu Bân đang nhảy với mấy cô gái, lại nhìn lướt qua Trương Thiên Hào đang không ngừng uống rượu, bỗng nhiên nói: "Chỉ có người trong lòng cô đơn mới thích tới đây cuồng hoan."
Lục Duệ cười cười, nhớ tới mình từng rất thích một câu, thốt ra: "Cô đơn là cuồng hoan của một người, mà cuồng hoan lại là cô đơn của một đám người."
Đồng tử co rụt lại, Trương Thiên Hào thì thào lặp lại lời nói của Lục Duệ, cầm chén rượu lên cười nói: "Nào làm một ly."
Lục Duệ nhìn khuôn mặt có chút tiều tụy của hắn, bình tĩnh nói: "Anh Trương, con người ta cả đời chính là một bàn bóng bàn, mỗi một nam nhân hoặc là nữ nhân đều chỉ diễn viên của một vở tuồng, anh hay là tôi hay là Lưu Bân, Phong Huống, thậm chí là lão gia tử trong nhà các anh, đều chỉ là nhân vật nào đó của một vở tuồng.
Mỗi người đều sẽ có lúc phải lên sân khấu, tất nhiên mỗi người cũng đều có lúc đi ra, hơn nữa mỗi người chúng ta trong đời sẽ phải sắm vai của rất nhiều nhân vật.
Cuộc sống giống như là cưỡng gian vậy, nếu như không thể phản kháng, vậy anh cứ nhắm mắt mà hưởng thụ."
Trương Thiên Hào thở dài, cầm chén rượu lên uống cạn.
Các đồng sự của Uông Tuyết Đình đại đa số đều như cô ta, trên cơ bản đều là tiểu nha đầu vừa tốt nghiệp chưa hiểu đời, hoặc là nói đám nữ hài tử này cho dù là tiến vào công ty, nhưng vẫn ngây ngô như thời học đại học, cô gái đang cầm mic hát một bài hát Hồng Không đang thịnh hiện nay, Trình Na ở bên cạnh thì vỗ tay hét lớn: "Hát hay quá."
Nhìn những nữ hài tử này hi hi ha ha vui vẻ với nhau, Bạch Tuyết Liên tựa vào sô pha mỉm cười, cô ta tham gia công tác đã được bốn năm, trong bốn năm đã nhìn quen những người vừa vào công ty thì thân như chị em, cuối cùng lại bởi vì một nguyên nhân thầm kín nào đó mà trở mặt thành thù, cho dù lúc này đang vui vẻ với mình, nhưng ai có thể đoán trước được họ trong tương lai có vì lợi ích nào đó mà bán đứng mình hay không?
Nhìn thoáng qua Uông Tuyết Đình đang cúi đầu không biết nghĩ gì, Bạch Tuyết Liên mỉm cười, con gái này giống như mình lúc trước, không biết gì cả, hoàn toàn là một tiểu nha đầu được người nhà bao bọc, chắc hôm nay cô ta là lần đầu tiên trong đời bước vào nơi như thế này.
Uông Tuyết Đình cầm đồ uống, cúi đầu nghĩ đến thân ảnh vừa nhìn thấy, không ngờ mình tới Vụ đô vẫn sẽ tiếp tục được gặp hắn, từ tỉnh thành đến huyện Đại Hồng, rồi đến Vụ đô, liên tiếp gặp nhau, chẳng lẽ mình và hắn thực sự có duyên? Nhưng, nhưng hắn đã có bạn gái rồi.
Vừa nghĩ đến tin tức Lục Duệ đã có bạn gái cha nói cho mình, tim Uông Tuyết Đình bỗng dưng đau nhói.
"Người như hắn, bạn gái nhất định là một người phong hoa tuyệt đại." Tiểu cô nương thầm nghĩ như vậy.
Lúc này đối với Uông Tuyết Đình mà nói, Lục Duệ thật giống như chìa khóa mở cửa tâm hồn mình, trẻ tuổi có năng lực, sự nghiệp thành công, tính cách lại tốt, quan trọng nhất là, Uông Tuyết Đình biết Lục Duệ là một người tốt, một người tốt trên ý nghĩa chân chính, đối với người trải đời chưa sâu như cô ta mà nói thì từ nhỏ đến lớn trừ cha ra không ai có thể mang tới loại cảm giác an toàn này cho cô ta.
Nghĩ tới đây Uông Tuyết Đình không khỏi nhớ tới trước khi Lục Duệ đi đã nói với mình, mấy người bọn họ sẽ ở trong quán bar.
"Tôi ra ngoài chút nhé?"
Sau khi Trong đầu bung ra suy nghĩ này, trong lòng Uông Tuyết Đình có một loại xung động không ức chế được, tuy rằng cô ta biết mình và Lục Duệ cơ hồ là không thể, dù sao khoảng cách thân phậnlà không thể vượt qua, tuy rằng không hiểu chuyện trong thể chế, nhưng cô ta từ trong miệng cha cũng biết vị bí thư Lục thần bí này ngày sau sẽ có thành tựu cỡ nào, được bí thư tỉnh ủy coi trọng, hai mươi ba tuổi đã là phó xử, trở thành cán bộ cấp thính là chuyện sớm muộn, nếu như năng lực bản thân hắn cường thịnh trở lại hơn, cấp tỉnh bộ cũng không phải là không thể, mà Uông Tuyết Đình tin Lục Duệ nhất định có thể làm tới vị trí tỉnh bộ, điều này không liên quan tới gì khác, chỉ là một loại tín nhiệm mù quáng.
bước tới cửa phòng, Uông Tuyết Đình thuận theo hành lang đi về phía trước, nhưng lại không chú ý mấy thanh niên đỏm dáng và mấy nam tử bưu hãn mở ra phòng họ đi vào.
Không thể không nói, trong lúc đi dọc theo hành lang, Uông Tuyết Đình dừng bước, bởi vì cô ta bỗng nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, hoặc là nói đây là một loại ngại ngùng ở trong lòng nữ hài tử, cô ta không biết mình nhìn thấy Lục Duệ thì nên nói gì, cho nên chỉ có thể lựa chọn quay lại.
"Có lẽ nên bảo chị Liên đi cùng, cứ nói là đi dạo, vậy tốt hơn." Uông Tuyết Đình