"Anh là Lục Duệ?"
Câu hỏi lạnh lùng khiến tim người ta đập thình thịch, ở cửa Khuynh Thành Nhất Tiếu hội sở đỗ một chiếc xe hơi màu đen, mà ở bên ngoài xe hơi có một nữ tử mặc áo khoác màu đen, dáng người cao, khí chất khoan thai, vừa nhìn đã thấy có năm phần giống Thượng Quan Nhược Tuyết, chỉ là lông mi thon dài uốn cao, lộ ra vài phần khí tức thành thục lạnh lùng, đứng ở đó, trông rất xuất chúng, ánh mắt thì ngay lập tức dừng ở trên người Lục Duệ và Trương Thiên Hào, đồng thời tất nhiên là cả Lưu Bân và Phong Huống sắc mặt đại biến đi phía sau bọn họ.
Tuổi của nữ nhân này khoảng bốn mươi lăm bốn mươi sáu, tuy rằng năm tháng làm việc vất vả khiến khuôn mặt của cô ta có chút mệt mỏi, nhưng có thể nhìn ra được, khi cô ta còn trẻ nhất định là nữ nhân rất mỹ lệ, khác với loại lạnh lùng của Thượng Quan Nhược Tuyết, ánh mắt của Thượng Quan Thâm Tuyết rất thâm thúy, là loại lạnh lùng sâu không thấy đáy, từ trong vẻ mặt và ánh mắt tuyệt đối không nhìn ra được sự hỉ nộ cá nhân của cô ta, có lẽ là bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, trong ánh mắt nhìn người của cô ta luôn mang theo một tia thẩm thị, mà sự thận trọng vì ở vị trí cao khiến cô ta mang theo một chút uy nghiêm, trên dung nhan tuyệt mang theo vẻ lạnh lùng, loại phong thái động lòng người này khiến người chung quanh thất thần.
Lục Duệ Không ngờ câu đầu tiên sau khi gặp mặt Thượng Quan Thâm Tuyết lại hỏi như vậy thì sửng sốt, lập tức gật đầu, cung kính nói: "Chào chị, trưởng phòng Trưởng Quan."
Thượng Quan Thâm Tuyết gật đầu, lại nhìn nhìn đám người Trương Thiên Hào và Lưu Bân, thản nhiên nói: "Về đi, chuyện này tôi sẽ tìm Võ Tường nói chuyện, mấy người giờ về đi." Nói xong lại nhìn thoáng qua Trương Thiên Hào: "Sắp đính hôn rồi đấy, chẳng lẽ không biết làm gì cho ông nội cậu được yên lòng à."
Nói xong, khoát tay nói: "Đi đi, không phải lo gì cả."
Đám người Trương Thiên Hào như chuột thấy mèo lập tức lên xe đi, Lục Duệ vừa định đi thì liền nghe thấy Thượng Quan Thâm Tuyết nói: "Lục Duệ, cậu ở lại một chút, tôi có lời muốn nói với cậu."
Lục Duệ sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu, ở lại, ném cho đám người Trương Thiên Hào ánh mắt cứ yên tâm, Lục Duệ xoay người nói với Uông Tuyết Đình: "Cô đi về trước đi, có rảnh thì tôi sẽ gọi điện thoại cho cô."
Uông Tuyết Đình ừ một tiếng, lấy di động ra, nhớ số của Lục Duệ, đi theo đám người Bạch Tuyết Liên.
Cùng nhau đứng ngoài hội sở Khuynh Thành Nhất Tiếu, Lục Duệ nhìn Thượng Quan Thâm Tuyết đứng cách mình nửa bước, cố gắng để biểu hiện thoải mái tự nhiên một chút, nhưng sự khẩn trương vẫn khiến Lục Duệ chỉ có thể hướng ánh mắt sang cửa sổ ở bên cạnh, mượn ánh trăng, cảm thụ sự yên tĩnh và bất an của màn đêm.
Đương nhiên, còn có vẻ mặt bất đồng của hai chị em Thượng Quan Nhược Tuyết, Thượng Quan Thâm Tuyết và vẻ mặt khẩn trương của bản thân Lục Duệ
"Đói bụng không?" Thượng Quan Thâm Tuyết đột nhiên hỏi.
Lục Duệ ngây ra một thoáng, gật đầu thành thật trả lời: "Có hơi hơi."
Thượng Quan Thâm Tuyết gật đầu: "Vậy ăn gì đi." Nói xong, đi trước vào Khuynh Thành Nhất Tiếu hội sở.
Ngồi bên trong nhà ăn của Khuynh Thành Nhất Tiếu hội sở, Lục Duệ tận lực khiến biểu hiện của mình thoải mái tự nhiên, ngồi cùng chị em Thượng Quan, Lục Duệ qua cửa sổ nhìn quán bar không một bóng người phía dưới.
Tiếu Khuynh Thành tự mình đưa thực đơn lên, một màn vừa rồi khiến cô ta cũng cảm thấy, không ngờ mấy người này thực sự có năng lực như vậy, gọi cả quân đội tới, điều này cũng khiến cô ta càng thêm kiên định quyết tâm rời khỏi người đó.
Thượng Quan Thâm Tuyết tùy tiện chọn mấy món, nhìn thoáng qua Tiếu Khuynh Thành đang định đi, chậm rãi nói: "Quản lý Tiếu, cô cũng ngồi đi."
Quản lý Tiếu?
Người Tiếu Khuynh Thành đơ ra đó, đã có rất nhiều năm rồi không ai gọi tên thật của mình, cô ta cung kính gật đầu với Thượng Quan Thâm Tuyết, nghiêng người ngồi bên cạnh Lục Duệ.
Một lát sau, nhân viên phục vụ bắt đầu đưa đồ ăn lên, đồ ăn rất tinh xảo, nhân viên phục vụ mặc sườn xám, khi bưng bát đĩa chỉ để phát ra những tiếng leng keng rất khẽ, sau đó Thượng Quan Thâm Tuyết hỏi Tiếu Khuynh Thành gần đây sinh ý của Khuynh Thành Nhất Tiếu hội sở như thế nào, có ai quấy rối hay không, người Nhật chiếm bao nhiêu cổ phần.
Lục Duệ không nói gì, dứt khoát cầm dầu ăn, thỉnh thoảng cầm rượu lên uống, chỉ khi Thượng Quan Thâm Tuyết hỏi hắn mới trả lời.
Ngoài cửa sổ ánh sáng lấp lóe, chiếu sáng cảnh đêm của Vụ đô phồn hoa, phong cảnh của thành phố lớn phồn hoa hơn thành thị lục địa nhiều, đương nhiên, cuộc sống trong thành phố lớn cũng chưa chắc là hạnh phúc hơn những thành thị nhỏ.
Một thành phố vĩnh viễn không già, bởi vì mỗi ngày trong thành thị này đều sẽ có người chạy tới thanh xuân sáng lạn.
Lục Duệ đời trước khi hơn bốn mươi tuổi, khi phát hiện bản thân nhất sự không thành, liệu có cảm thán bản thân đã già rồi không?
Trùng sinh một lần, trừ phải thay đổi vận mệnh của người chung quanh, mình mình có phải sẽ có thể ảnh hưởng tới nhiều người hơn không? Khiến tốc độ phát triển của thành thị đi trước, khiến một số sản nghiệp hoàng kim xuất hiện trước thời gian, khiến một số hệ thống kinh tế tiến vào phồn vinh, kéo theo nhiều địa phương, thành thị, sản nghiệp và thị trường, kết cấu và trật tự này, giống như trấn Hạ gia, thay đổi vận mệnh vốn có của nó, khiến rất nhiều hơn người thay đổi được trạng thái cuộc sống.
Đối với Lục Duệ mà nói, đây là mộng tưởng vĩ đại nhất trong lòng hắn, thậm chí mỗi khi cho nghĩ tới mộng tưởng này, ngay cả dù đang ngủ cũng cảm nhận được sự kích động của nội tâm.
Có tư tưởng và ký ức vượt thời đại, đối với Lục Duệ mà nói là một loại hạnh phúc, một loại tự tin có thể ngửa