" Công tử của bí thư Võ?" Thượng Quan Thâm Tuyết ý vị thâm trường nhìn Lục Duệ rồi quay đầu nhìn về phía Tiếu Khuynh Thành.
Tiếu Khuynh Thành biến sắc, cô ta không ngờ Lục Duệ trực tiếp bới ra chuyện mà cô ta cố gắng che giấu, đối với cô ta mà nói, cái tên Vũ Tường này giống như một ngọn núi nặng nề đè trên đầu mình, sáu năm từ sự phẫn nộ tới chai lỳ, khi cô ta sớm đã từ bỏ phản kháng, nhưng người trẻ tuổi ngồi i diện mình lúc này, tựa hồ đang có ý muốn một cơn ác mộng đắm chìm sáu năm tỉnh lại.
" Quản lí Tiếu, đại cổ đông của Khuynh Thành Nhất Tiếu hội sở này là công ty Liếu Sinh Chu Thức và gia tộc Tùng Bản của Nhật Bản đúng không?" Thượng Quan Thâm Tuyết thản nhiên hỏi.
Tiếu Khuynh Thành sửng sốt, nhìn Thượng Quan Thâm Tuyết, sau một lúc lâu mới khẽ cắn môi đáp: "Đúng vậy, hơn nữa bí thư Vũ Tường cũng nắm hai thành cổ phần, những cố phần này đều nằm dưới tên tôi.
Vũ Tường, người tỉnh Tây Xuyên, từng trước sau đảm nhiệm chức phó cục trưởng cục công an huyện Ba Duyên tỉnh Tây Xuyên, phó bí thư Ủy ban chính pháp kiêm phó cục trưởng cục công an huyện Ba Duyên, phó bí thư thường ủy huyện ủy huyện Ba Duyên.
Là thường ủy thị ủy, bí thư Ủy ban chính pháp, cục trưởng cục công an thành phố Vụ đô đương nhiệm, Vũ Tường đường đường là cán bộ cấp phó bộ, mà hiện giờ ở trước mặt chị em Thượng Quan và Lục Duệ, Tiếu Khuynh Thành nói thẳng Khuynh Thành Nhất Tiếu hội sở này Vũ Tường có hai thành cổ phần, giống như là trực tiếp tố cáo!
Do dự một chút Lục Duệ chậm rãi đứng lên: "Tôi thấy tôi nên tránh đi thì hơn."
Thượng Quan Nhược Tuyết trợn mắt, hung hăng lườm Lục Duệ một cái, kéo hắn xuống nói: "Đừng có giả bộ hồ đồ, cho rằng chúng tôi không biết tâm tư của cậu ư?"
Có chút xấu hổ cười cười, Lục Duệ nói: "Hai vị tỷ tỷ, tôi là người thành thật, đừng tùy tiện chụp mũ cho tôi."
Thượng Quan Thâm Tuyết nhìn thoáng qua Lục Duệ, khoát tay nói: "Cậu làm gì thì tự mình hiểu, cậu cảm thấy tôi không biết những chuyện cậu làm ở huyện Đại Hồng và huyện Thuận An ư?"
Lục Duệ á khẩu không trả lời được, mình quả thực đã xem nhẹ vị Thượng Quan đại tỷ này rồi, người ta người của phòng hai Tổng Tham muốn tìm hiểu một cán bộ phó xử nho nhỏ như mình, thực sự là quá đơn giản, có điều Lục Duệ tò mò là, Thượng Quan Thâm Tuyết lần này rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Nói thật, đối với vị trưởng phòng Thượng Quan này, trong lòng Lục Duệ mang theo sự cảnh giác, loại cảnh giác này hoàn toàn đến từ chính sự sợ hãi với nghề của cô ta, người quanh năm hành tẩu trong bóng tối, trên người rồi sẽ mang theo một chút âm lãnh, cho dù là khi Thượng Quan Thâm Tuyết mỉm cười, Lục Duệ cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên, luôn sẽ cảm thấy có một loại mùi vị của âm mưu.
"Thượng Quan đại tỷ, việc này, tôi không nhúng vào thì tốt hơn." Lục Duệ nghĩ một lát, vẫn đi thẳng vào vấn đề.
Trên mặt Thượng Quan Thâm Tuyết lộ ra nụ cười cổ quái, có chút áy náy nhìn Lục Duệ một cái rồi nói: "Chỉ sợ cậu hiện tại muốn bứt ra cũng muộn rồi."
Lục Duệ sửng sốt, lập tức phát hiện một nam nhân trung niên bước vào, nam nhân này khoảng năm mươi tuổi, dáng người hơi mập, mặt tròn, bước chân trầm ổn, nhìn biết ngay là một người mạnh mẽ.
Hơn nữa Lục Duệ chú ý thấy, trong nháy mắt nam nhân này xuất hiện, thân thể của Tiếu Khuynh Thành bất giác run rẩy, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
" Vị nào là trưởng phòng Thượng Quan?" Nam nhân này người chưa tới tiếng đã tới trước.
Tiếu Khuynh Thành không dám ngồi nữa, vội vàng đứng lên, nhường chỗ cho nam nhân.
Thượng Quan Nhược Tuyết hừ lạnh một tiếng, nhìn lướt qua nam nhân đó nhưng không nói gì, nam nhân cũng không để bụng, trực tiếp ngồi xuống vị trí vốn thuộc về Tiếu Khuynh Thành.
Thượng Quan Thâm Tuyết nhìn thoáng qua nam nhân kia, thản nhiên nói: "Tiểu muội, đi gọi người xử lý đi, không cho ai ở lại trong hội sở, đuổi hết đi."
Nam nhân sửng sốt, nhìn nhìn Thượng Quan Thâm Tuyết nói: "Trưởng phòng Thượng Quan, không cần phải tuyệt tình vậy chứ?"
Cười ha ha, Thượng Quan Thâm Tuyết rất bình tĩnh nhìn nam nhân trung niên: "Bí thư Võ, lệnh lang thế nào rồi?"
Bí thư Ủy ban chính pháp, cục trưởng cục công an thành phố Vụ đô Vũ Tường hừ lạnh một tiếng: "Nhờ phúc của trưởng phòng Thượng Quan, nó vẫn chưa bị mấy tên lưu manh đánh chết, có điều khuyển tử phúc mỏng, tết âm lịch này chỉ sợ phải đón trong bệnh viện rồi."
Gật đầu, Thượng Quan Thâm Tuyết cầm chén trà lên uống một ngụm, chỉ chỉ về phía Lục Duệ: "Các anh xuống tay nhẹ quá."
"Gì cơ?" Không riêng gì Lục Duệ, ngay cả Vũ Tường cũng biến sắc, lời này của Thượng Quan Thâm Tuyết thật ngông cuồng.
Con trai của người ta đã bị các anh đánh cho phải vào bệnh viện, thậm chí còn còn phải ở trong đó mấy tháng, nhưng Thượng Quan đại tỷ một câu xin lỗi cũng không nói, không ngờ còn nói đánh nhẹ quá, thế chẳng phải có nghĩa là cô ta cho rằng vị Võ đại thiếu này nên bị đánh cho đánh cho tàn phế ư? Người làm cha mẹ, ai có thể chịu được câu này?
Vũ Tường dần dần nheo hai mắt lại, nhìn lướt qua Lục Duệ, lạnh lùng nói: "Lời này của trưởng phòng Thượng Quan là có ý gì?"
Thượng Quan Thâm Tuyết giống như có nhìn thấy Vũ Tường, vẫn dùng thái độ lãnh đạm nói với Lục Duệ: "Bên trong Những người đó có mấy người Nhật bản?"
Lục Duệ cúi đầu nghĩ một lát, chậm rãi đáp: "Tính cả tên bị chúng tôi đánh ngã đầu tiên thì có bốn, năm người còn lại là người Hoa Hạ."
Gật đầu, Thượng Quan Thâm Tuyết nói với Thượng Quan Nhược Tuyết: "Em đi tra một chút, xem bọn chúng ở đâu, trừ công tử của bí thư Võ ra thì đánh gãy chân tay đám còn lại."
Vũ Tường không thể kiềm được nữa, từ khi vào cửa hắn đã cố nén lửa giận, lúc này nghe thấy thái độ không coi ai ra gì của Thượng Quan Thâm Tuyết, lập tức bạo phát.
"Trưởng phòng Thượng Quan cô đừng khinh người quá đáng."
Nổi giận đùng đùng