Một tuần sau, tỉnh ủy tỉnh G và thị ủy thành phố Tất Phương gửi công văn, sau khi các thế lực đánh cờ, bí thư huyện ủy tân nhiệm không phải Phương Nhân Quý, mà là phó trưởng phòng Bạch Đống của phòng sự vụ hậu cần cơ quan chính phủ tỉnh, nguyên phó bí thư huyện Đại Hồng huyện Đại Hồng Phương Nhân Quý được điều nhiệm làm huyện trưởng huyện lân cận, cấp bậc tất nhiên là lên chính ban.
Nguyên phó huyện trưởng thường vụ huyện chính phủ huyện Đại Hồng Phó Trung Nguyên được điều nhiệm làm cục trưởng cục bảo vệ môi trường thành phố, nguyên bí thư Ủy ban kiểm tra huyện huyện Đại Hồng Chu Kiến Dân làm huyện trưởng huyện Đại Hồng, cấp bậc là chính ban.
Nguyên trưởng ban tuyên truyền huyện ủy huyện Đại Hồng Uông Quốc Phú thành phó bí thư huyện ủy.
Nguyên phó huyện trưởng huyện chính phủ huyện Đại Hồng Mạnh Khánh Phong làm phó huyện trưởng thường vụ huyện chính phủ, thường ủy huyện ủy.
Có thể nói, trong điều chỉnh nhân sự lần này, cán bộ của phe Lục Duệ chiếm được lợi ích thực tế lớn nhất, đều được đề bạt và trọng dụng, nhất là Chu Kiến Dân và Mạnh Khánh Phong, lại khiến rất nhiều người bất ngờ, không phải nói bí thư Lụcgặp xui ư? Sao những người đi theo hắn đều được đề bạt?
Vài ngày sau, một điều lệnh từ đoàn Trung ương gửi xuống, Lục Duệ được bổ nhiệm làm phó trưởng phòng phòng sự vụ cơ quan thanh nông bộ Trung ương.
Cấp bậc tuy rằng vẫn là phó ban, nhưng lại lập tức biến thành cán bộ thanh niên của Đoàn Trung ương.
Thanh nông bộ của Đoàn Trung ương đời sau được gọi là bộ công tác thanh niên nông thôn.
Chức trách Chủ yếu là nghiên cứu, chỉ đạo công tác nông thôn, khu lâm nghiệp, nơi chăn nuôi, nông trường quốc doanh, lâm trường và xí nghiệp hương trấn trong phạm vi huyện vực; Phối hợp, chỉ đạo công tác bảo vệ môi trường sinh thái của thanh thiếu niên; chỉ đạo tổ chức thanh niên huyện huyện khai triển hoạt động quanh chung quanh xây dựng kinh tế.
Khoa học văn hóa tri thức khoa học, tiến hành huấn luyện kỹ thuật thực tế, bồi dưỡng thanh niên nông thôn thành nhân tài công tác; chỉ đạo công tác hiệp hội xí nghiệp gia hương trấn thanh niên Hoa Hạ; chỉ đạo tổ chức xây dựng đoàn cơ sở và xây dựng xã đoàn thanh niên huyện vực.
Điều lệnh này của Lục Duệ theo người ngoài có lẽ là thăng chức, nhưng trong mắt đám người Trương Thiên Hào thì tựa hồ không phải như vậy, dựa theo đề bạt đề bạt bình thường, tư lịch và thành tích của Lục Duệ lúc này ít nhất cũng nên đề bạt thành chính ban, cho dù không được đề bạt thì cũng có thể tới một bộ môn tốt hơn, nhưng đề bạt này rõ ràng không phải thăng chức mà là để đó không dùng.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Lưu Bân của Trung kỉ ủy đã điều nhiệm cố ý gọi điện thoại cho Trương Thiên Hào, hỏi an bài đối với Lục Duệ.
Trương Thiên Hào cười khổ, chuyện này hắn căn bản cũng không biết, thậm chí còn vì chuyện của Lục Duệ, hắn đã đánh với tỉnh lý, nhưng được trả lời lại là an bài của tổ chức, bởi vậy đối với câu hỏi của Lưu Bân cũng chỉ có thể trả lời là chịu.
Mà Lục Duệ lúc này đang tham gia cuộc họp thường ủy cuối cùng của mình ở huyện Đại Hồng.
Đối với Lục Duệ mà nói, nếu như huyện Thuận An là hòn đá lót chân đầu tiên của mình, vậy huyên Đại Đồng là địa phương mà Lục Duệ tổ kiến thành viên tổ chức của mình, ở đây Lục Duệ trở thành một ngôi sao mới của chính đàn, để lại một huyện Đại Hồng với kinh tế sắp đi lên cho người sau, cán bộ từ huyện Đại Hồng đi ra, trên đầu rất nhiều người, đều sẽ khắc dấu của Lục Duệ.
Mà đối với đề bạt lần này, Lục Duệ không thèm để ý, Thượng Quan Thâm Tuyết đã gọi điện thoại cho hắn, chuyện lần này chỉ chẳng qua là cục diện người bên trên muốn làm để che tai mắt, chuyện sau khi hoàn thành chuyện rồi sẽ có sẽ có an bài mới.
Một câu cuối cùng của Thượng Quan Thâm Tuyết là: "Làm quan thì phải học được bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi, đừng có để lợi ích nhất thời vào trong lòng, chỉ có ánh mắt biết nhìn xa thì mới có thể đi được tới chỗ xa hơn."
Ánh mắt chậm rãi đảo qua toàn bộ phòng họp, trong lòng Lục Duệ rất kích động!" Khi Phương Nhân Quý sắc mặt khó coi nói bí thư Lục phát biểu với mọi người, các thường ủy trong phòng họp phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Lục Duệ lại không lập tức lên tiếng mà trầm mặc nhìn chung quanh, một lúc sau mới nói khẽ: "Lời nên nói tôi cũng đã nói rất nhiều lần rồi, hôm nay ở đây, tôi chỉ hy vọng các đồng chí có thể tiếp tục cố gắng, huyện Đại Hồng đã có cơ sở, phát triển về sau phải trông vào sự cố gắng của các vị."
Lời tuy không nhiều nhưng lại khiến rất nhiều người cảm khái, vị bí thư trẻ tuổi này mới là người dặt nền móng cho huyện Đại Hồng, có điều đáng tiếc, hắn lại sắp phải đi rồi.
Vẫn là trong khách sạn của tên Tống béo, có điều bên trong lúc này lại có nhiều người ngồi hơn, Uông Quốc Phú, Chu Kiến Dân, Mạnh Khánh Phong và Vương Quân.
Lục Duệ vẫn vẻ mặt bình tĩnh nói với Chu Kiến Dân: "Huyện trưởng Kiến Dân, về sau huyện Đại Hồng phải trông vào anh rồi."
Chu Kiến Dân cầm chén rượu lên nói với Lục Duệ: "Bí thư Lục, tôi không nói gì cả, đời này có thể theo anh cộng sự một hồi, tôi may mắn của Chu Kiến Dân tôi.
Huyện Đại Hồng có thể có cục diện hôm nay, người dân nhớ anh, chúng tôi cũng nhớ anh." Nói xong uống cạn chén rượu.
Lục Duệ cười cười, hắn biết rõ lời nói này của Chu Kiến Dân là đang cam đoan với mình, chỉ cần hắn còn tại vị một ngày thì huyện Đại Hồng này nhất định sẽ dựa theo lộ tuyến phát triển mà Lục Duệ chế định.
Chỉ có điều đối với Lục Duệ mà nói, đây không phải là điều mình mong muốn, đúng như lời của Thượng Quan Thâm Tuyết, người làm đại sự phải hướng ánh mắt xa hơn, đừng cực hạn ở một nơi nhất định, cho nên Lục Duệ không hề có ý định khống chế khống chế ở trong tay, thậm chí những người này hắn cũng chỉ là đưa lên một phen mà thôi, về phần bọn họ có thể đi tới đâu thì phải xem vào cố gắng và vận khí của bản thân.
Mình trước mắt vẫn