" Lao Mô này chắc là một người có thể tranh thủ." Lục Duệ thầm đưa ra kết luận như vậy đối với Lao Mô.
Sở dĩ nói như vậy, Lục Duệ là phân tích từ trên cuộc họp thường ủy vừa rồi, từ tình trạng hiện tại của Lao Mô có thể nhìn ra được, hắn đã là một người cô đơn, không thị lý không có chỗ nhờ vả, trước kia lại quá đắc tội với bí thư huyện ủy Lý Minh Hoa và phó bí thư huyện ủy Dương Sơn, thế cho nên hiện tại hai người thậm chí ngay cả ý tứ lôi kéo hắn cũng không có, một người không có hậu trường như vậy, muốn giữ vị trí của mình, trừ lựa chọn đầu nhập vào một trận doanh ra thì không có đường khác để đi.
Hơn nữa Lục Duệ tin, trong huyện Cẩm Phú hiện tại, trừ mình ra, Lao Mô không còn chỗ nào khác, chỉ cần hắn thật lòng muốn dựa vào mình, chứ không phải muốn làm cỏ đầu tường thì Lục Duệ vẫn định thu nạp hắn.
Sau khi Tan họp, Lục Duệ trở lại văn phòng, nhìn Điền Quốc Cường đang thu dọn văn phòng, nói: "Tiểu Điền, đi mời chủ nhiệm Chiêm tới đây."
Điền Quốc Cường gật đầu, xoay người ra khỏi văn phòng.
Chỉ chốc lát sau, chủ nhiệm văn phòng huyện chính phủ Chiêm Quyền chạy tới.
"Huyện trưởng, ngài tìm tôi?" Chiêm Quyền cung kính nói.
Lục Duệ gật đầu, vươn tay chỉ chỉ sô pha trước mặt: "Ngồi xuống nói chuyện, tôi có việc muốn hỏi anh."
Chiêm Quyền sửng sốt, nhưng vẫn ngồi xuống sô pha, mắt nhìn Lục Duệ.
Lục Duệ mỉm cười: "Lão Chiêm, anh là là lão nhân trong huyện, biết tình huống của phó huyện trưởng Lao không?"
Nghe thấy lời nói của hắn, Chiêm Quyền có chút nghi hoặc gật đầu, tuy rằng không biết Lục Duệ vì sao muốn tìm hiểu về tình huống của phó huyện trưởng thường vụ Lao Mô, nhưng Chiêm Quyền vẫn tận chức tận trách báo cáo hết tất cả tình huống mà mình biết về Lao Mô với Lục Duệ.
Chiêm Quyền rời khỏi văn phòng, Lục Duệ sắc mặt bình tĩnh châm một điếu thuốc, sau khi rít một hơi thì lẳng lặng suy nghĩ.
Lao Mô không được xem như người sinh ra và lớn lên ở huyện Cẩm Phú, tuy rằng cùng họ với cục trưởng cục giáo dục huyện Lao Động, nhưng lại không phải là người một nhà, Lao Mô là người của huyện Nguyên Phong, năm nay đã bốn mươi lăm tuổi, lúc trước sau khi tốt nghiệp đại học thì được phân phối tới làm công tác của tuyên truyền huyện Cẩm Phú, thời gian rất lâu đều thất bại, sau đó được Lý Minh Hoa thời đó là huyện trưởng đề bạt lên vị trí phó trưởng ban tuyên truyền, về sau lại từng bước lên tới vị trí phó huyện trưởng huyện chính phủ, nghe nói khi thăng nhiệm phó huyện trưởng, phó bí thư đảng uỷ Dương Sơn đã chiếu cố hắn rất nhiều.
Nhưng hắn không hề lựa chọn đi theo Lý Minh Hoa hay là Dương Sơn, ngược lại sau khi huyện trưởng tân nhiệm thượng nhiệm, Lao Mô chủ động đầu phục, sau khi được đề bạt thành phó huyện trưởng thường vụ, trên cuộc họp thường ủy mấy lần phát sinh xung đột với đám người Dương Sơn, Lý Minh Hoa.
"Người này có chút thú vị." Lục Duệ thầm nghĩ trong lòng, hắn biết rõ, có thể được Dương Sơn và Lý Minh Hoa coi trọng, cho thấy Lao Mô này vẫn có vài phần bản lãnh thật sự, nếu không cũng không thể được hai người này coi trọng, có điều người này tựa hồ có chút ý tứ cỏ đầu tường, bằng không cũng sẽ không mấy lần lựa chọn xếp hàng.
Nhưng vận khí của vị này thực sự hơi kém, khó khăn lắm mới xếp xong, không ngờ huyện trưởng kia lại bị điều đi, điều này khiến cho Lao Mô lập tức trở nên tứ cố vô thân ở trong huyện, chuyện lúc trước làm quá tuyệt tình, thế cho nên hiện tại bất kể là bí thư huyện ủy Lý Minh Hoa hay là phó bí thư huyện ủy Dương Sơn, đều định chèn ép tên tiểu nhân hai mặt Lao Mô này, thậm chí còn ngay cả ý lôi kéo cũng vứt bỏ.
Trầm tư trong chốc lát, Lục Duệ vẫn quyết định lôi kéo Lao Mô, dù sao mình cần lên tiếng trên cuộc họp thường ủy, thành lập thế lực riêng, không thể cứ mãi nhìn Lý Minh Hoa và Dương Sơn làm thế được, huyện Cẩm Phú mắt thấy sẽ bắt đầu phát triển nhanh chóng, Lục Duệ không hy vọng đầu tư mà mình cực khổ kéo tới cuối cùng lại phải làm giá áo cho người khác.
Cầm điện thoại trên bàn, Lục Duệ bấm số điện thoại của Lao Mô.
" Huyện trưởng Lao à? Tôi là Lục Duệ."
Lao Mô ở đầu kia Điện thoại sửng sốt, chuyện trên cuộc họp thường ủy hôm nay truyền ra rất nhanh, rất nhiều người của huyện ủy huyện chính phủ nhìn thấy mình đều dùng loại ánh mắt thương hại này, ngay cả người thường ngày hay đi lại với mình cũng né tránh xa, hắn biết rõ chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, hiện tại rất nhiều người đều đã biết ngày tháng của mình không còn nhiều, cho nên mới tránh xa mình, nghĩ đến mình đắc tội với bí thư huyện ủy và phó bí thư huyện ủy, trong lòng Lao Mô thực sự rất buồn bực.
Nhận được điện thoại của Lục Duệ cũng khiến hắn có chút bất ngờ, vừa rồi sau cuộc họp thường ủy, Lục Duệ không thể không nhìn ra hai người Lý Minh Hoa và Dương Sơn có ý đối phó mình, lúc này hắn gọi điện thoại tới, chẳng lẽ là có ý gì?
Nghĩ đến đây, Lao Mô cố nén khuất buồn bực, cầm điện thoại nói: "Huyện trưởng Lục, xin hỏi có chỉ thị gì?"
" Ha ha, cũng không có đại sự gì cả, ngày mai tôi muốn đi xem tình huống cải tạo quốc lộ của hương trấn phía dưới, anh có thời gian không? Nếu có thì đi với tôi."
Lục Duệ thản nhiên, giống như là một chuyện rất nhỏ.
Hắn tin, loại giảo hoạt trên quan trường như Lao Mô khẳng định có thể minh bạch ý tứ của mình, lời mời theo người ngoài thì có chút đường đột này nhưng đối với Lao Mô đang bốn bề thọ địch mà nói thì nên là một tin tức tốt, Lao Mô kinh nghiệm quan trường chỉ cần không phải tên ngốc chắc có thể lĩnh ngộ được cành oliu mà Lục Duệ chìa ra này.
Quả nhiên Lao Mô lập tức minh bạch ý tứ của Lục Duệ, hô hấp có chút dồn dập, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng áp chế được tâm tình kích động của mình, trấn định nói: "Huyện trưởng, chuyện này là đại sự, ngài yên tâm, tôi ngày mai sẽ đi với ngài."
Lục Duệ gật đầu: "Tốt