"Tôi thấy, nhân tuyển cục trưởng, chúng ta thương nghị thêm một chút.
" Lý Minh Hoa thản nhiên nói.
Cuộc họp thường ủy lần đầu tiên của ban lãnh đạo Huyện Cẩm Phú mới, bởi vì huyện trưởng Lục Duệ va bí thư huyện ủy Lý Minh Hoa tranh nhau nhân tuyển cục trưởng cục tài chính mà lần đầu tiên lâm vào cục diện bế tắc.
Thái độ của Lục Duệ rất rõ ràng, thân là huyện trưởng, quyền tài chính mình phải nắm trong tay.
Huyện ủy quản nhân sự, chính phủ quản tài chính, đây là điểm giới hạn của Lục Duệ, nếu như Lý Minh Hoa anh dám tranh với tôi, vậy xin lỗi, Lục Duệ tôi tuyệt đối sẽ không lui về phía sau dù chỉ một bước.
Mà thái độ của Lý Minh Hoa cũng rất rõ ràng, bên cục tài chính, hắn không Chu Tử Kỳ rời khỏi, dù sao Chu Tử Kỳ là một quân cờ khó khăn lắm khó khăn lắm mới tranh thủ được, nếu như có thể nắm trong tay cục tài chính, vậy sẽ mang tới quyết định trọng yếu để Lý Minh Hoa ngày sau nắm giữ thế cục toàn huyện trong tay.
Vì thế, Lý Minh Hoa thậm chí chủ động vứt bỏ ý đồ với xã Trúc Mãn.
Trên mặt bất động thanh sắc, Lục Duệ cầm chén trà uống, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ đối sách: "Lý Minh Hoa muốn giữ lại Chu Tử Kỳ, có điều hắn chỉ có năm phiếu, bên mình có sáu, hiện tại mấu chốt nhất là thái độ của Bảo Đức Trung và Điền Mẫn Cường.
"
Hắn không nói lời nào, bí thư huyện ủy Lý Minh Hoa tất nhiên cũng cố kỵ thân phận không nói gì, hai nhân vật thủ lãnh đều im lặng, người khác tất nhiên cũng không tiện phát biểu ý kiến, trong phòng họp không ngờ xuất hiện sự im lặng quỷ dị.
Mỗi người trong lòng đều có một cán cân, chẳng ai ngu cả, nhìn thế cục trên cuộc họp thường ủy, mỗi một thường ủy trong lòng đều đang cẩn thận suy nghĩ đối sách, nghĩ lát nữa nếu đến lượt mình lên tiếng thì lên nói thế nào cho khéo.
Nhất là dưới thế cục vi diệu như bây giờ, càng phải cẩn thận một chút.
Chủ nhiệm Văn phòng huyện ủy Cổ Hoa ngồi ở đó, trong ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên cảnh lúc trước Lý Minh Hoa đấu tới khó phân thắng bại với Dương Sơn, huyện Cẩm Phú khi đó, thế lực của Lý hệ và Dương hệ như cài răng lược, mỗi một cuộc họp thường ủy đều giống như một hồi chiến tranh chân chính, chỉ là khi đó bí thư huyện ủy Lý Minh Hoa này chiếm thượng phong, áp chế Dương Sơn có chút không thở nổi, mà hiện tại, huyện trưởng trẻ tuổi Lục Duệ này tựa hồ lại đang áp chế bí thư Lý.
Trầm mặc hồi lâu, Lý Minh Hoa phá vỡ bầu không khí im lặng, hắn trầm ngâm một chút, chậm rãi nói: "Chuyện hội quản ủy khu du lịch Sông Lượng Tử, về sau huyện chính phủ tự hành là được, huyện ủy sẽ không hỏi tới.
" Rất rõ ràng, hắn là định dùng quyền nhân sự hội quản ủy khu du lịch sông Lượng Tử để trao đổi vị trí cục trưởng cục tài chính.
Lục Duệ nhướng mày, nhìn thoáng qua bộ trưởng mặt trận thống nhất huyện ủy Điền Mẫn Cường và bí thư Ủy ban chính pháp Bảo Đức Trung, quan hệ của mình và hai người này là bình thường, nếu một khi biểu quyết, Lục Duệ rất khó nói bọn họ rốt cuộc sẽ bỏ phiếu trắng hay là phiếu tán thành, loại phiêu lưu này Lục Duệ là muốn làm, dù sao biểu quyết trên cuộc họp thường ủy nếu không quá bán, không những không thể tóm được Chu Tử Kỳ, ngược lại còn có thể khiến uy vọng của mình bị hao tổn, đối với công tác về sau sẽ vô cùng bất lợi.
"Tôi thấy thế này đi, không bằng để đồng chí Trịnh Hoa kiêm nhiệm cục trưởng cục tài chính, đồng chí Chu Tử Kỳ tiếp tục đảm nhiệm phó cục trưởng thường vụ cục tài chính, đồng chí Vương Trung Toàn đảm nhiệm cục trưởng cục bảo vệ môi trường.
" Nhìn thấy Lục Duệ rất lâu không nói gì, bí thư đảng uỷ trấn Cẩm Phú Vương Khải Tân bỗng nhiên mở miệng nói.
Vương Khải Tân là người thông minh, liếc một cái liền nhìn ra trong lòng Lục Duệ lúc này đã đồng ý với đề nghị của Lý Minh Hoa, chỉ là hơi ngượng, dứt khoát mở miệng cho Lục Duệ xuống thang, dù sao lần này bên mình tuy rằng không thể đẩy Chu Tử Kỳ đi, nhưng Trịnh Hoa vẫn ngồi trên vị trí cục trưởng cục tài chính, hơn nữa Lục Duệ còn nắm được quyền nhân sự khu du lịch sông Lượng Tử, Vương Khải Tân biết rõ Lục Duệ rất coi trọng nơi này, tất nhiên minh bạch suy nghĩ trong lòng Lục Duệ.
Lục Duệ trầm mặc trong chốc lát, nhoẻn miệng cười: "Tôi không có ý kiến, cứ theo lời đồng chí Khải Tân mà làm.
"
Lý Minh Hoa nghe thấy lời nói của Lục Duệ thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói thật, hắn cũng không nắm chắc giải quyết được vấn đề Điền Mẫn Cường và Bảo Đức Trung, thậm chí hắn còn tính toán, vạn nhất Lục Duệ nếu thái độ tiếp tục cường ngạnh, mình sẽ lợi dụng quyền uy của bí thư huyện ủy mạnh mẽ thông qua để Chu Tử Kỳ nhận mệnh, tuy rằng hậu quả làm như vậy sẽ làm uy vọng của mình giảm sút, có điều Lý Minh Hoa cũng không quản nhiều như vậy, bất kể là như thế nào, trận thứ nhất của cuộc họp thường ủy mình không thể thua, cũng không được thua.
Hai đầu sỏ nếu đã chịu nhả ra, người khác tất nhiên cũng sẽ không có ý kiến gì, các thường ủy đều đồng ý với ý kiến của hai vị lãnh đạo.
Bảo Đức Trung có chút có chút không thoải mái, vốn hắn còn tưởng rằng Lục Duệ và Lý Minh Hoa sẽ trực tiếp cãi vã, mình đến lúc đó không chừng có thể trong loạn thủ thắng, thể hiện một chút tầm quan trọng có tính quyết định của mình, có điều không ngờ hai người lại bất ngờ thu binh, điều này khiến cho Bảo Đức Trung một lòng muốn xem kịch có chút buồn bực.
Có điều lúc này hắn nhìn Lục Duệ cũng hơi có chút bội phục, thủ đoạn của Lục Duệ hiện tại càng lúc càng cao, chỉ chẳng qua là bày ra tư thế muốn nắm lấy cục tài chính, liền làm cho Lý Minh Hoa nhường vị trí cục trưởng cục tài chính, chỉ cho Chu Tử Kỳ giữ lại vị trí cục trưởng thường vụ, hơn nữa còn chắp tay nhường quyền quản lý khu du lịch sông Lượng Tử.
Theo Bảo Đức Trung, mình cho dù là lạc đến bước này, nếu như có thể đoàn kết với bộ trưởng mặt trận thống nhất Điền Mẫn Cường, cộng với cán bộ còn lại của Dương hệ, hoàn toàn có thể lựa chọn không thuận theo bất kỳ một ai trong Lục Duệ hoặc là Lý Minh Hoa, chỉ cần bảo trì