Âu Văn Hải thản nhiên cười cười, cầm chén trà lên uống một ngụm rồi chậm rãi nói với Lục Duệ: "Chuyện của Huyện Cẩm Phú, cậu có thể phóng tay mà làm, thị lý có tôi rồi, cậu không cần phải lo, chỉ cần cậu làm việc theo quy củ, tôi có thể gánh được.
Có điều s nhất định phải nhớ kỹ, chúng tôi có thể giúp cậu, chỉ là điều kiện ngoại bộ, chuyện thật sự vẫn phải do tự cậu đi làm, chỉ có đưa huyện Cẩm Phú huyện Cẩm Phú phát triển lên thì cậu mới có thể bộ lộ tài năng, minh bạch chưa?"
Lục Duệ gật đầu, tuy rằng tò mò Âu Văn Hải làm sao lại có lòng tin nắm được cục diện thành phố Mộc Dương trong tay, có điều gã đã nói như vậy, mình cứ theo lời gã mà làm.
Cổ nhân nói: "Nói chuyện một buổi với quân, cả đọc sách mười năm."
Lục Duệ cảm thấy lạ, rốt cuộc điều này là thật hay giả, có điều một phen chia sẻ tâm tư với Âu Văn Hải hôm nay, cũng khiến hắn học được nhiều điều, giống như mở toang một cánh cửa trước mặt Lục Duệ, khiến Lục Duệ thổi tan được một mảng sương mù đã làm khốn nhiễu mình nhiều ngày, đúng như lời Âu Văn Hải nói, nếu không thể trốn tránh, vậy thì cứ dũng cảm mà đối mặt.
Dù sao xung đột giữa Lý Minh Hoa và mình hiện tại đã là không thể tránh được, nếu không thể tránh né, vậy cứ dũng cảm mà đối mặt, bất kể là âm mưu hay là dương mưu, chỉ cần có thể nắm giữ được quyền lực huyện Cẩm Phú trong tay, vậy thì có thể chiếm chủ động.
Xét cho cùng, quan viên lên chức vẫn phải hay là chính tích, chỉ cần mình có thể phát triển được huyện nghèo khó huyện Cẩm Phú này, dựa vào phần chính tích này, Lục Duệ tin mình khẳng định sẽ có một phát triển và tiến bộ nhanh chóng.
Nhìn thần sắc Lục Duệ lộ ra, Âu Văn Hải mỉm cười: "Lát nữa tôi dẫn cậu đi gặp mấy người."
Lục Duệ gật đầu, hắn biết, Âu Văn Hải chắc là muốn dẫn tiến mình với các đồng minh của gã ở thành phố Mộc Dương.
Trong một khách sạn gần trụ sở Thị chính phủ, Lục Duệ dưới sự dẫn dắt của Âu Văn Hải xuất hiện trong một gian phòng
Trong phòng có mấy nam nhân trung niên đang ngồi, khi Lục Duệ đi vào thì hơi sửng sốt, trong những người này hắn chỉ quen trưởng phòng tổ chức thị ủy Mạc Đông Phong và phó bí thư thị ủy Cừu Thụy, hai người còn lại hắn thật sự không biết, có điều có một người trong đó mặc quân trang, cũng khiến Lục Duệ ngẩn ra.
Mấy người nhìn thấy Lục Duệ đi theo Âu Văn Hải đi vào, mặc dù có chút kinh ngạc, có điều vẫn mỉm cười đáp lại Lục Duệ, nhất là trưởng phòng tổ chức thị ủy Mạc Đông Phong đã quen biết với Lục Duệ, thì cười nói: "Huyện trưởng tiểu Lục, lát nữa phải uống mấy chén đấy nhé."
Không đợi hắn nói xong, nam nhân mặc quân trang liền mở miệng: "Trưởng phòng Mạc không phúc hậu rồi, anh thân là trưởng giả, sao có thể chuốc người trẻ tuổi, nếu muốn uống rượuthì tôi uống vài chén với anh."
Lục Duệ sững sờ, vị này với mình vốn không quen biết, sao lại bảo vệ mình như vậy.
Hơn nữa hắn nói như vậy, Mạc Đông Phong khẳng định sẽ xấu hổ, Lục Duệ đang định giải thích thì liền nghe thấy Âu Văn Hải cười ha ha: "Đồng chí Đông phong, anh sao không thử ngẫm đi, tư lệnh Sở và tiểu Lục là quan hệ gì, anh định chuốc tiểu Lục trước mặt anh ta, anh ta không liều mạng với anh mới lạ đó: "
Mạc Đông Phong vốn có chút xấu hổ vỗ đầu, cười ha ha, nói: "Ôi trí nhớ của tôi, ngại quá, ngại quá, tư lệnh Sở, tôi chịu phạt, tôi chịu phạt." Nói xong, cầm chén rượu lên uống cạn.
Lục Duệ có chút sững sờ, liền nghe thấy Âu Văn Hải giới thiệu với mình: "Tiểu Lục à, trưởng phòng Mạc và bí thư Cừu cậu đều biết rồi, để tôi giới thiệu cho cậu hai vị này."
Chỉ vào nam nhân trung niên không có mặc quân trang: "Vị này là đồng chí Tôn Bác, bí thư Ủy ban chính pháp thành phố chúng ta."
Lục Duệ vội vàng đứng lên, cung kính chào: "Chào bí thư Tôn."
Nằm ngoài dự đoán của mọi người là, trên khuôn mặt nghiêm khắc của Tôn Bác lại lộ ra nụ cười, hòa ái nói: "Chào Huyện trưởng tiểu Lục, không tồi, không tồi."
Lục Duệ vẫn chẳng hiểu gì, Âu Văn Hải lại chỉ vào tư lệnh Sở kia: "Vị này là tư lệnh Sở Thiên Ca, tư lệnh viên quân phân khu thành phố, đây chính là người trong nhà các cậu: "
Lục Duệ sửng sốt, miệng thì ân cần thăm hỏi: "Chào tư lệnh Sở." Nhưng trong lòng thì rất kỳ quái, sao lại thành người trong nhà mình?
Khi Lục Duệ ân cần thăm hỏi, cũng đứng lên cầm chén rượu vấn an, không ngờ Sở Thiên Ca nhìn thấy Lục Duệ kính rượu mình thì lập tức đứng lên, liên tục xua tay: "Cô gia, cô gia, ngài đừng kính rượu tôi như vậy, tôi không dám."
Phốc!
Lục Duệ thiếu chút nữa thì phun hết rượu trong miệng ra, nhìn Sở Thiên Ca sắc mặt hơi đỏ lên, Lục Duệ rất kinh ngạc.
Sở Thiên Ca nhìn Lục Duệ, giải thích: "Ông nội của tôi là cảnh vệ viên của Tào lão gia tử, từ nhỏ đã chăm sóc mẹ của tiểu thư Nhược Lam, cũng chính là mẹ vợ của ngài."
Nói xong, hắn lại nói tiếp: "Mấy ngày hôm trước thiếu gia gọi điện thoại cho tôi, tôi mới biết chuyện của Nhược Lam tiểu thư."
Lục Duệ lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, đối với loại phe phái trong quân đội này, Lục Duệ hiểu rất rõ, tiếp xúc nhiều với Trương Thiên Hào và Lưu Bân, hắn ít nhiều cũng nghe nói tới những việc này.
Cái gọi là đảng nội vô phái, thiên kì bách quái dùng trong quân đội thì càng thích hợp hơn.
Quân đội trước giờ là bè phái nhiều nhất, cái gọi là một vùng một quân phiệt, một tung đội một phe phái, vô phái trong quân mới là thiên kì bách quái.
Trong chính giới, chỉ cần một nhân vật chính trị đủ uy vọng, hắn có thể đọc đoán, nhưng ở quân giới thì vẫn bất lực.
Thái tổ dùng uy vọng cá nhân để dấy lên chính, kinh, ngoại, nhưng chỉ có quân đội là không loạn, đủ để chứng tỏ với sự cường thế của thái tổ cũng không thể hoàn toàn chi phối được quân đội, có thể thấy được sự cường thế của phe phái trong quân.
Loại tình huống Giống như Sở Thiên Ca nói, Lục Duệ đã nghe Trương Thiên Hào nhắc tới, rất nhiều cán bộ kỳ cựu đều là như vậy, thuộc phương pháp lục lâm kiểu cũ, giảng nghĩa