"Sao lại thế này? Tài chính Trong huyện kém đến thế này sao?" Lục Duệ chau mày, nhìn Trịnh Hoa.
Trịnh Hoa nghe vậy thì cười khổ, bất đắc dĩ nhìn Lục Duệ, giải thích: "Huyện trưởng, ngài không biết đấy thôi, huyện Cẩm Phú chúng ta vốn chính là địa phương nghèo khó phải dựa vào sự cứu tế của thị lý mới có thể sống sót, hàng năm đều dựa vào khoản giúp đỡ người nghèo của thị lý và tỉnh lý mà sống, đừng nói xây trường học, ngài cũng thấy đường huyện của chúng ta hư hỏng tới thế nào rồi đấy, nếu không nhờ khoản tiền ngài xin được từ tỉnh lý, huyện ta lấy đâu ra tiền mà xây đường."
Thở dài, Lục Duệ cuối cùng cũng biết huyện Cẩm Phú nghèo tới thế nào, vốn không có tiền, tài chính giật gấu vá vai ngay cả sinh tồn cũng thành vấn đề thì lấy cái gì ra mà phát triển.
Có điều nghĩ lại, Lục Duệ lại cảm thấy có chỗ không đúng, bỗng nhiên nghĩ đến xe hơi cao cấp mà lúc trước cục trưởng tiền nhiệm cục tài chính Triệu Vân Lương ra vào đều lái, Lục Duệ có chút kinh ngạc hỏi: "Tôi thấy xe của các lãnh đạo huyện chính phủ huyện ủy chúng ta không tồi, chỗ tiền mua xe đó lấy đâu ra?"
Ho khan một tiếng, Trịnh Hoa lại không trả lời câu hỏi của Lục Duệ.
Lục Duệ sửng sốt, cũng không phải cũng không phải là kẻ ngốc, tất nhiên nhìn ra được tia khó xử trong mắt Trịnh Hoa, nhìn thoáng qua Trịnh Hoa, Lục Duệ cười nói: "Tôi tùy tiện hỏi vậy thôi, đừng lo."
Trịnh Hoa hiểu rõ, Lục Duệ chắc là vẫn chưa rõ sự mờ ám trong đây, nhìn Lục Duệ, khẽ cắn môi, Trịnh Hoa nói khẽ: "Ngài vừa tới nên chắc chưa rõ.
Chỗ tiền này trên cơ bản đều rút ra từ trong khoản giúp đỡ người nghèo đó."
"Gì cơ! Khoản Giúp đỡ người nghèo á?" Mắt Lục Duệ lập tức mở to, nhìn Trịnh Hoa với vẻ không thể tin được, trong sự lý giải của hắn, những người này chẳng lẽ điên rồi à? Tiền gì cũng dám động, đó là khoản giúp đỡ người nghèo đó, nếu như bị xét xử thì chẳng phải là gặp họa ư?
"To gan lớn mật, to gan lớn mật!" Lục Duệ ngồi trên sô pha, không nhịn được lẩm bảm.
Trịnh Hoa bất đắc dĩ nói: "Ngài cũng biết, huyện Cẩm Phú nghèo, có thể nói là huyện nghèo nhất toàn Mộc Dương, trước kia tình hình giao thông kém, mỗi một lần từ thị lý đến huyện Cẩm Phú thị sát, đối với các lãnh đạo thị lý mà nói không nghi ngờ gì nữa là một lần lữ hành gian khổ, nói thật, không có lãnh đạo nào sau khi tới rồi mà không oán thán cả.
Hơn nữa, địa phương nghèo này của chúng ta cũng không có nước mỡ, sau đó, các lãnh đạo thị lý cũng lười chẳng buồn tới thị sát, người tới ít đi thì ll thành núi cao Hoàng Đế xa, rất nhiều chuyện liền có dư địa mà làm."
Trong mắt hiện lên một đạo hàn mang, Lục Duệ lạnh lùng nói: "Ý của anh là, khoản giúp đỡ người nghèo chính là bị tham ô như vậy? Nhưng bọn họ không sợ bên trên kiểm tra à?"
Nhẹ nhàng lắc đầu, Trịnh Hoa nói: "Kiểm tra thì sao? Ngài chưa công tác ở cơ sở, không hiểu sự vòng vo của phương diện này, biện pháp tham ô khoản giúp đỡ người nghèo rất nhiều, chỉ cần làm lại sổ sách, chọn dùng cách chi ít mà báo nhiều, làm giả giấy tờ là được hết.
Dừng một chút, Trịnh Hoa nói tiếp: "Không giấu gì ngài nói, tôi trước kia ở xã Trúc Mãn cũng trải qua chuyện như vậy, có điều đó là vì để đỡ cho việc khác, ví dụ như tiền lương của giáo viên trong xã đã hai năm rồi không phát, trên tay có một khoản tiền như vậy, tôi có thể không vội vàng bỏ ra một phần mà phát lương ư?"
Lục Duệ lâm vào trầm mặc, phải thừa nhận, Trịnh Hoa nói không sai, loại chuyện tham ô khoản giúp đỡ người nghèo này ở rất nhiều địa phương đều tồn tại, ở rất nhiều địa phương trong Hoa Hạ, không ít đơn vị và cá nhân có một loại thói quen bòn rút khoản giúp đỡ người nghèo, cho rằng là thượng cấp phát, làm gì chẳng được, trả hay không trả đều được.
Có loại tư tưởng này chi phối,khoản tiền giúp đỡ thành khoản tiền vạn năng, dùng để mua xe, xây nhà...
Kể ra, khi mình ở huyện Đại Hồng, cũng trải qua chuyện như vậy, có điều khi đó là đêm tiền dùng vào viecj đứng đắn, nào có như các lãnh đạo của huyện Cẩm Phú, dùng khoản giúp đỡ người nghèo vào mua xe đẹp cho lãnh đạo huyện lý.
Nhíu mày, Lục Duệ nói: "Chẳng lẽ trong huyện để mặc cho loại chuyện này phát sinh à? Xe con cứ thay liên tục?"
Trịnh Hoa lắc đầu, vẻ mặt tự giễu: "Huyện trưởng, nói thật, ngài nghĩ lại mà xem, mọi người đều làm như vậy, dần dà thành một loại thói quen, không riêng gì lãnh đạo trong huyện, lãnh đạo thị lý cũng có người quen như vậy, khoản giúp đỡ người nghèo tỉnh lý gửi xuống, khi tới thị lý thì lập tức bị giữ lại một bộ phận, điều này khiến người bên dưới cho rằng, bên trên nếu đã làm, phía dưới chúng ta đây cũng có thể làm, ngài cũng nhìn thấy đó, những xe này chính là được như vậy như vậy, thượng bất chính hạ tắc loạn mà."
Lục Duệ gật đầu, loại chuyện này quả thực là một vấn đề khách quan không thể thay đổi, muốn trừ tận gốc loại chuyện này, cơ hồ chính là không thể, bất kể xuất phát từ từ loại mục đích nào, một khi anh chạm vào chuyện này, chẳng khác nào sẽ dụng tới thần kinh mẫn cảm của người nào đó, không nói cái khác, xe mà mình ngồi cũng có nguồn gốc như vậy, chuyện này mình ở huyện Đại Hồng cũng từng làm, cho dù là vì phát triển kinh tế, nhưng vẫn là sai.
Có điều vừa nghĩ đến tình trạng hiện tại của huyện Cẩm Phú, Lục Duệ vẫn không nhịn được mà đau đầu.
Một bên là khoản giúp đỡ người nghèo nên cấp để tạo phúc cho nông dân, bên còn lại là xe hơi của các lãnh đạo không ngừng thay mới, điều này khiến cho Lục Duệ thật sự có chút nhục nhã và hổ thẹn.
"lão Trịnh, cục tài chính anh phải nhanh một chút nắm giữ ở trong tay, đối với sử dụng tài chính toàn huyện, nhất định phải tăng mạnh giám thị và khống chế, tiền không cần phải chi thì kiên quyết không