Một hồi mưa xuân liên miên không dứt thổi quét thành phố Mộc Dương, mưa nhỏ tí tách rơi tưới tắm thành thị mấy tháng bị bao phủ trong trời đông giá rét, Lục Duệ và Lâm Nhược Lam ôm chặt lấy nhau ở ban công, chăm chú nhìn tịch dương đang dần dần hạ xuống ngoài cửa sổ, trong mưa bụi, tịch dương cũng mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy một chút hình dáng.
Hai người vành tai và tóc mai chạm vào nhau khiến Lâm Nhược Lam thân thể có chút hơi nóng lên, sau mấy lần vặn vẹo có ý thức, cô ta phí công phát hiện, động tác này của mình tựa hồ cũng không thể kéo được Lục Duệ ra khỏi sự trầm tư, Lâm Nhược Lam biết, Lục Duệ vẫn canh cánh trong lòng chuyện không thể kéo được kẻ chủ mưu của toàn bộ sự kiện ra khỏi ánh sáng, sau khi thở dài, Lâm Nhược Lam vứt bỏ ý đồ tiếp tục an ủi Lục Duệ, bởi vì một nam nhân như vậy không cần người khác an ủi.
Nhẹ nhàng ghé vào bên tai Lục Duệ, Lâm Nhược Lam thổ khí như lan ôn nhu nói: "Chồng à, em muốn có con."
Lục Duệ sửng sốt, tâm tư của hắn đều để trên việc khác, không có phản ứng với ý tứ trong lời nói của Lâm Nhược Lam, quay đầu nhìn về phía Lâm Nhược Lam, phát hiện mặt cô gái này đã đỏ ửng, theo bản năng, Lục Duệ kinh ngạc hỏi: "Con à? Vừa, vậy đẻ." Người này rõ ràng vẫn chưa tỉnh lại.
Lâm Nhược Lam trong nháy mắt đã bị đả bại, tên này rõ ràng là đang giả bộ hồ đồ, một mình mình sao đẻ được? Đúng là, lâu như vậy không gặp, cũng chẳng nói những lời tình tứ với mình, đúng là một tên đầu gỗ.
Nhìn thấy bộ dạng hờn dỗi của Lâm Nhược Lam, Lục Duệ mới bĩnh tĩnh lại, lập tức minh bạch Lâm Nhược Lam là đang cố ý đùa hắn, trêu: "Em cũng biết đấy, gần đây anh nhiều việc quá, vừa rồi thất thần, em muốn có con à? Vì sao không nói sớm, loại chuyện này không có anh thì em làm sao được?"
Lâm Nhược Lam thẹn thùng không thôi, dụi đầu vào trong ngực Lục Duệ, ôn nhu nói: "Ai bảo anh lúc nào cũng bận, khó khăn lắm hai người chúng ta muốn được ở bên nhau, anh lại chỉ nghĩ tới công việc."
Trên khuôn mặt vô cùng Kiều diễm mang theo vẻ thẹn thùng, bàn tay nhỏ bé cũng dũng cảm chủ động chạm vào chỗ yếu hại, Lục Duệ lập tức cảm thấy mình giống như được siêu nhân lão huynh phụ thể, đã rất lâu rồi chưa được phóng thích hắn cũng có khát vọng mãnh liệt, xem ra buổi tối hôm nay cuối cùng cũng có thể thoải mái phóng thích một lần.
"Anh hơi mệt rồi, vào phòng ngủ đi thôi."
Khi tay Lục Duệ xuyên qua áo ngủ, đặt lên ngực, bắt đầu không ngừng vuốt ve, Lâm Nhược Lam hít sâu một hơi, lúc này vẻ mê say trên mặt cô ta đã chứng tỏ cô ta đã động tình.
Giai nhân có lệnh, Lục Duệ tất nhiên không thể không nghe, vươn tay bé ngang vợ lên, Lục Duệ cất bước đi vào phòng ngủ, một cước đá văng cửa phòng, hai người ngã xuống giường, hai cái miệng dính lấy nhau, giống như hai con bướm đang đuổi nhau, trong anh có em, trong em có anh.
Có lẽ là do mấy ngày rồi chưa được thân thiết như vậy, Lâm Nhược Lam không biết vì sao bỗng nhiên rất có khát vọng được nam nhân trước mặt chiếm hữu, tay Lục Duệ chỉ vuốt nhẹ mấy cái vào cái khe suối kia, hô hấp của cô ta cũng đã bắt đầu dồn dập, giống như bị kích thích không thể chịu được, thân thể bất giác vặn vẹo, miệng phát ra tiếng rên mê người, hai tay kéo quần nam nhân của mình xuống.
Đối mặt với tình cảnh như vậy, Lục Duệ nếu như còn có thể kiềm chế thì hắn không còn là là nam nhân nữa rồi, ưỡn thẳng người, Lục Duệ đột nhiên ấn về phía trước, lập tức liền cảm thấy mình tiến nhập một nơi giống như suối nước nóng, cảm giác ướt át mà ấm áp truyền khắp toàn thân, theo đó là từng đợt co thắt, Lục Duệ không nhịn được phát ra một tiếng gầm khẽ, nữ nhân bên dưới dùng đùi kẹp chặt hông mình, Lục Duệ không thể kiềm được, toàn lực chạy trên mảnh đất phì nhiêu này.
Nửa tháng sau, vụ của Hồng Đại Bảo chính thức được tuyên án, Hồng Đại Bảo bị xử tử hình, tước quyền lợi chính trị, lập tức chấp hành xử bắn.
Hồng Tú bởi vì có thai, cho nên cho phép cô ta được phóng thích, do cơ quan công an giám thị nơi ở.
Ở trong một biệt thự ở Tân Châu, Hồng Tú và Nông Quân ngồi đối diện nhau, trên bàn trà trước mặt bày mấy món ăn vặt, chỉ có điều lúc này Hồng Tú lúc này vừa tới đây, mà Nông Quân thì đã ở đây mấy ngày.
"Cha em lần này xong rồi." Hồng Tú lạnh lùng nhìn Nông Quân, trong ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên hung mang.
Nông Quân bóp chặt *** bia trong tay, cắn răng nói: "Mẹ nó, đều là do tên họ Lục, nếu không phải hắn thì cha sao phải gánh tất cả tội cho anh."
Sắc mặt Hồng Tú rất lạnh lùng, trầm giọng nói: "Anh biết là tốt rồi, lần này cha em liều mạng bảo vệ anh, để anh có thể báo thù cho ông ấy."
Nông Quân cười lạnh nói: "Nếu như không phải tự em mở miệng thì em thực sự không ngờ là em tìm người đốt nhà tang lễ, không ngờ còn lén lút giết Hoàng Văn, Tú nhi, anh thực sự không nhìn ra em còn có bản sự lớn như vậy."
Hồng Tú liếc Nông Quân, không mặn không nhạt nói: "Em không có yêu cầu gì khác, chỉ cần anh có thể giúp em báo thù cho cha, tiền trong tài khoản bí mật của công ty em sẽ lập tức chuyển cho anh.
Bốn trăm triệu, một xu cũng không thiếu."
Nông Quân sắc mặt khẽ biến, nhìn người đầu ấp tay gối của hắn, bỗng nhiên có một loại cảm giác xa lạ, thật ra khi hắn từ trong miệng Hồng Tú biết được hai việ đó, hắn hiểu mình đã xem nhẹ nữ nhân trước mặt, vốn chỉ cho rằng cô ta là bình hoa tính cách khá cao ngạo mà thôi, không ngờ còn có một mặt tàn nhẫn như vậy.
"Em