Chậm rãi xoay người, đập vào mắt Uông Tuyết Đình là cảnh Lâm Nhược Lam đang khoác tay Lục Duệ.
"Có lẽ, mình không nên xuất hiện ở đây." Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Uông Tuyết Đình.
Trong nháy mắt Nhìn thấy Uông Tuyết Đình, Lục Duệ cũng có chút xấu hổ, dù sao quan hệ giữa mình và Uông Tuyết Đình không phải là bí mật với Lâm Nhược Lam, ba người gặp nhau dưới trường hợp như vậy, khó xử là không thể tránh khỏi.
Lục Duệ rất hiểu tính cách của Uông Tuyết Đình, tuy rằng thuộc loại người cởi mở, nhưng trong lòng rất kiêu ngạo, trường hợp hôm nay thật sự là không công bình với cô ta.
Do dự một chút, Lục Duệ vừa định lấy cớ rời khỏi thì lại bị Lâm Nhược Lam ngăn cản.
Lâm Nhược Lam không muốn làm ác nhân, tuy rằng biết quan hệ của Lục Duệ và Uông Tuyết Đình, nhưng cô ta cảm thấy bất kể là thế nào, làm người cũng phải có phong độ, huống chi Uông Tuyết Đình cũng không phải là người xấu.
Kết quả là ba người ngây đơ đứng trước cửa trụ sở huyện ủy nhìn nhau.
Sau một lúc lâu, vẫn là Lục Duệ phá vỡ không khí trầm mặc, có chút xấu hổ cười nói: "Ăn cơm chưa?"
Xì một tiếng, hai nữ nhân đồng thời không nhịn được mà phát ra tiếng cười, người này đúng là trước sau như một khi đối diện với tình huống như vậy thì luôn lúng túng không biết làm gì, hoặc là nói, khi đối mặt với nữ hài tử, Lục Duệ vĩnh viễn không biết cự tuyệt.
Lâm Nhược Lam cười cười, nói với Uông Tuyết Đình: "Em gái, nếu có thời gian thì cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
Uông Tuyết Đình do dự một chút, nghĩ đến lời Lâm Nhược Lam từng nói ở kinh thành với mình, gật đầu đáp ứng: "Được ạ, làm phiền anh chị."
Ba người cùng nhau tới một nhà hàng gần đó, Lục Duệ khá quen thuộc với vùng gần đó, sau khi mấy người vào nhà hàng, Lâm Nhược Lam gọi vài món ăn, hai chai bia cho Lục Duệ, mình và Uông Tuyết Đình thì uống nước ngọt.
" Xem ra, cuộc sống mới cưới của anh chị không tôi." Sau khi Uông Tuyết Đình ngồi xuống, cười ha ha nói với Lục Duệ và Lâm Nhược Lam.
Cô ta nghĩ kỹ rồi, chênh lệch giữa mình và Lục Duệ càng ngày càng xa, không có gia thế và năng lực như Lâm Nhược Lam, chỗ mình có thể giúp Lục Duệ không nhiều lắm.
Quan trọng hơn là, Uông Tuyết Đình rất rõ tình cảm của Lục Duệ đối với Lâm Nhược Lam, giống như Lâm Nhược Lam biết Lục Duệ sẽ không dễ dàng vứt bỏ mình, mình cũng biết, Lục Duệ sẽ không vứt bỏ Lâm Nhược Lam.
Nghe thấy những lời này của cô ta, Lục Duệ rõ ràng ngây ra một thoáng, lại không nói gì, bởi vì hắn không biết phải nói gì, Lâm Nhược Lam cười cười, lắc đầu nói: "Gần đây vì công ty bên này mới khai trương, cho nên mới có thời gian ở bên anh ấy, bình thường tôi bận chuyện của công ty, nên chúng tôi vẫn phải mỗi người một nơi."
Uông Tuyết Đình gật đầu, cô ta biết lời nói của Lâm Nhược Lam là thật.
Lục Duệ cầm chén rượu lên, nói khẽ: "Lần trước chuyện đưa tin, anh phải cám ơn em."
Lắc đầu, Uông Tuyết Đình nói: "Không cần không cần khách khí, em đã là phóng viên thì đó chính là việc của em."
Không khí rất nhanh lại lâm vào khó xử, Lâm Nhược Lam nhìn bộ dạng dè dặt của Lục Duệ và Uông Tuyết Đình, không nhịn được cười khổ, nam nhân của mình quả nhiên là loại không thể cự tuyệt nữ nhân, nhưng mình có thể làm gì bây giờ?
Mỉm cười, Lâm Nhược Lam nói với Uông Tuyết Đình: "Còn nhớ quán cà phê chị nói với em không?"
Uông Tuyết Đình lập tức gật đầu.
Cười khổ, Lâm Nhược Lam chỉ chỉ vào Lục Duệ: "Vậy em giúp chị khuyên anh ấy đi, người này sống chết không muốn đổi chỗ, thị trưởng Âu đã giúp đỡ điều anh ấy tới thị chính phủ làm chủ nhiệm văn phòng, nhưng anh ấy lại cứ muốn ở cái huyện Cẩm Phú này.
Em nghĩ xem, 26 tuổi đã làm chủ nhiệm văn phòng chính phủ, chỉ cần thị trưởng Âu mãn nhiệm, có thể tiến thêm một bước, có cơ hội làm phó thị trưởng, làm tới cấp phó thính, em nói xem sao anh ấy cứ khư khư cố chấp đòi ở lại chỗ này.
Sau đó cô ta trừng mắt lườm Lục Duệ.
Tựa hồ có một ánh sáng hiện lên trong lòng Uông Tuyết Đình, Uông Tuyết Đình vẻ mặt kinh ngạc hỏi Lục Duệ: "Anh vì sao không nghe chị Nhược Lam?"
Lục Duệ cười khổ lắc đầu, nói với Uông Tuyết Đình về suy nghĩ của mình, cuối cùng, Lục Duệ chậm rãi nói: "Anh không phải không muốn rời khỏi huyện Cẩm Phú cảm thấy mình vừa dựng xong cơ sở cho nơi này, nên chờ phát triển đã rồi mới đi."
Uông Tuyết Đình cười ha ha, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Duệ nói: "Anh là ngựa nhớ chuồng không muốn đi à?"
Không biết nói gì, Lục Duệ lắc đầu: "Anh đương nhiên không phải rồi, chỉ cảm thấy không thể nhìn thấy nơi đây phát triển nên có chút tiếc nuối."
Khi hắn nói với Uông Tuyết Đình, theo Lục Duệ, huyện Cẩm Phú giống như đứa nhỏ mà mình cực khổ nuôi dưỡng, tuy rằng đã có cơ sở lên đại học, nhưng nếu không nhìn thấy nó phát triển, Lục Duệ không thể yên lòng, cho nên mới muốn ở lại.
Uông Tuyết Đình nghe thấy lời nói của Lục Duệ, đôi mi thanh tú nhíu lại, nhìn thoáng qua Lâm Nhược Lam đang nháy mắt với mình, cười nói: "Anh, thật ra em cảm thấy anh nên nghe theo chị Nhược Lam."
Nhìn thấy bộ dạng có chút khó hiểu của Lục Duệ, Uông Tuyết Đình cười nói: "Anh nghĩ lại xem, hiện tại huyện Cẩm Phú đã được anh tạo dựng cơ sở, không ít cán bộ trong huyện đều là anh đề bạt lên, phương hướng phát triển khẳng định sẽ không sai? Hơn nữa, anh sao không nghĩ, những hạng mục này đều là anh dẫn tiến, Nhược Lam Nhược Lam còn đầu tư ở đây.
Cha em thường nói,